Home
» Văn học dịch
» Ngày Cá tháng Tư (Marilyn Hymer - Canada ) – Phạm Thanh Cải Dịch theo bản tiếng Trung
Ngày Cá tháng Tư (Marilyn Hymer - Canada ) – Phạm Thanh Cải Dịch theo bản tiếng Trung
Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2016
Apulier
cười khúc khích đằng sau. “Ngày Cá tháng Tư!” Nhìn dáng dấp Kevin bận bịu đi
lại vòng quanh, trong lòng cô ta vui sướng không ngừng. “Cậu bị mắc bấy
rồi. Chị chắc rằng cậu sẽ bị mắc bẫy mà.” Nói xong, cô ta quay người hướng về
phía Kevin và cười vui vẻ.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Phạm Thanh Cải
Địa chỉ TP. Hà Nội
ĐT: 01696306682
Email: phamthanhcai@gmail.com
_____
Phạm Thanh Cải Dịch
NGÀY CÁ THÁNG TƯ
ĐT: 01696306682
Email: phamthanhcai@gmail.com
_____
Phạm Thanh Cải Dịch
NGÀY CÁ THÁNG TƯ
(Marilyn
Hymer Canada 1492 chữ)
Nghe có tiếng gõ lạch cạch ngoài cửa phòng ngủ, Kevin ngồi bật dậy, đầu
anh ta gần như chạm phải khung giường.
”Kevin! Dậy thôi.” Anh ta nghe thấy tiếng kêu của bà chị, “Thôi nào! Bây
giờ cậu hãy còn đang ngủ cơ à?”
Kevin
chân nam đá chân chiêu đi ra cửa, đột nhiên cánh mở cửa ra và thấy Apulier đang
đứng ở hành lang.
”Nhanh lên! Cậu sẽ bị trễ giờ đấy!” Cô ta thúc giục.
Kevin vội vội vàng vàng lách qua bên cạnh bà chị, đi xuống cầu thang.
Trong nhà bếp trống không, bóng tối tràn ngập căn phòng, bốn bề im lặng không
một tiếng động nhỏ. Anh ta bật đèn lên, nhìn vào đồng hồ, thấy mới chỉ có 6 giờ
sáng! Anh ta liếc nhìn cuốn lịch treo bên cạnh tủ lạnh, ngày Mồng Một
tháng Tư đã được đánh dấu bằng một vòng tròn lớn màu đỏ. Nhìn đến vòng tròn đỏ
này, Kevin không thể không thốt ra một tiếng thở dài.
Apulier cười khúc khích đằng sau. “Ngày Cá tháng Tư!” Nhìn dáng dấp
Kevin bận bịu đi lại vòng quanh, trong lòng cô ta vui sướng không ngừng.
“Cậu bị mắc bấy rồi. Chị chắc rằng cậu sẽ bị mắc bẫy mà.” Nói xong, cô ta quay
người hướng về phía Kevin và cười vui vẻ.
Kevin quay lại và đi đi lại lại trên sàn nhà. Anh ta ngả lưng trên
giường, trong lòng chỉ nghĩ về động tác vùa mới xong của bà chị. Apulier.
Bateman là một vận động viên thể thao cừ khôi, ngoài ra cô ta còn là một chuyên
gia về nói đùa. Cô ta thường làm cho người khác thất điên bát đảo rồi mới chịu
để yên; cô ta có thể nhảy xa, nhảy cao hoặc là nhảy lộn nhào, cô tuyệt đối là
người không đi bộ một mình; chủ yếu là nếu có cơ hội trêu đùa người khác,
cô ấy chắc chắn là không dễ dàng buông tha. Tất nhiên, ngày cô hay đùa bỡn nhất
là ngày Cá tháng Tư.
Sáng hôm đó, ông Bateman nhận thấy rằng giày của ông không có dây buộc,
máy cạo râu thì không chạy. Có ai đó đã lấy mất dây giày, máy cạo râu thì bị
lấy mất pin. Bà Bateman đi vào phòng bếp, đột nhiên thấy một con nhện
khổng lồ nằm chính giữa bàn! Bà sợ hãi rụng rời chân tay, hai quả trứng đang
cầm bị rơi xuống đất, một bình nước cam cũng đã bị đổ theo. Khi bình tâm trở
lại, bà thấy rằng con nhện chỉ là con nhện làm bằng nhựa. Tuy nhiên, đã quá
muộn mất rồi.
Kevin thấy mỗi chiếc áo lót hình chữ T của mình bị lộn bên trong ra bên
ngoài. “Apulier đã làm chăng?” Khi cả nhà đã ngồi ở tầng dưới chuẩn bị ăn bữa
sáng, anh ta không thể không hỏi.
”Chị con đang tập thể dục buổi sáng.” Cha anh ta trả lời.
“Hôm nay, thành phố Y có cuộc thi đấu thể thao”. Mẹ của anh ta vừa nướng
bánh mì và quết bơ vừa nói, “Apulier quyết tâm giành lấy một huy chương.”
Vào
buổi trưa, Kevin trở về nhà, món ăn trưa của anh ta đã được bày trên bàn. Đúng
lúc ấy, mẹ anh vội vàng đi vào bếp.
“Kevin này, Apulier gọi. Điện thoại về, chị con nói là cuộc thi đấu có
thể được tổ chức ở nơi khác. Nếu có thay đổi thực sự thì ông Bowyer sẽ thông
báo qua điện thoại trước mười hai giờ rưỡi trưa nay.” Bà ta dừng lại, rồi lại
nói tiếp, “Bây giờ đã mười hai giờ rồi, một lát nữa, mẹ có việc phải vội đến
văn phòng. Nếu ông Bowyer gọi điện thoại tới, con hãy ghi lại cho mẹ mấy chữ nhé”
Nói xong, bà chỉ vào sổ ghi nhớ đặt bên cạnh chiếc điện thoại, “Kevin, việc này
rất quan trọng, nhất định phải ghi vào sổ ghi nhớ đấy nhé!”.
”Hãy tin con mạ ạ! Con đảm bảo sẽ làm đúng lời mẹ dặn.” Kevin
nói.
Bà
Bateman vừa ra khỏi nhà chưa được bao lâu, điện thoại đã đổ chuông reng reng,
ông Bowyer đã gọi tới. “Cuộc thi đấu ở thành phố Y đã được chính thức chuyển
sang Oakville.” Ông ta nói. Kevin vội ghi địa chỉ và đường đi mới. “Này Kevin,
nhất định phải ghi lại thông tin để mẹ cậu có thể đến xem ở nơi này nhé.” Ông
Bowyer nhắc thêm một câu nữa.
“Cháu sẽ ghi lại, thưa ông Bowyer! Cháu xin bảo đảm.” Kevin trả
lời một cách tự tin.
Vào
buổi tối, Kevin đi luyện tập bóng đá trở về nhà. Bước vào phòng đọc sách, anh
ta thấy Apulier đang ngồi trong một chiếc ghế xích đu, mắt nhìn ra ngoài cửa
sổ. “Thi đấu thế nào hả chị? Có giành được cái huy chương nào không?” Anh
ta hỏi.
Apulier ngước nhìn lên, đôi má đỏ ửng, trên gương mặt còn in dấu nhưng
giọt nước mắt.
”Không, chị không được cái nào. Chị thậm chí còn không có cơ hội tham
gia thi đấu nữa kia.” Cô ta trả lời với giọng nói run rẩy.
”Chuyện xảy ra thế nào hả chị?” Kevin hỏi.
”Bởi vì các trò đùa ngu ngốc của cậu, bọn chị đã đến trễ, vì vậy chị đã
bị loại.” Apulier nức nở khóc.
Kevin nhìn chằm chằm vào bà chị, “Trò đùa gì cơ? Chị đang nói cái gì
vậy?”
Đúng lúc ấy, bà mẹ đột nhiên xuất hiện ở hành lang, đôi mắt nhìn thẳng
vào Kevin. “Lời nhắn của ông Bowyer ở trong này đi đâu rồi?” Bà ta hỏi, tay
đang cầm quyển sổ ghi chép trống không.
Hai
mắt Kevin trợn tròn lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ. “Con đã làm theo tất cả
những lời mẹ dặn, mọi nội dung câu chuyện son đã ghi chép đầy đủ vào đấy
rồi!” Anh ta trả lời.
“Trong sổ không có lời ghi chép nào, dù chỉ là một chữ,. Kevin ạ!” Bà
Bateman vỗ vỗ vào suyển sổ nhắn tin trống không và nói, “Lúc về nhà, mẹ thấy
quyển sổ trống không này, mẹ nghĩ rằng cuộc thi đấu được tổ chức theo đúng kế
hoạch ở thành phố Y. Vì vậy, mẹ và bạn bè đã đi đến đó.“
“Nhưng,
nhưng khi đến đó thì chỉ thấy có mỗi bọn chị thôi, chả có ai cả. Chờ cho đến
khi bọn chị biết nơi thi đấu đã thay đổi, thì đã quá muộn mất rồi.” Apulier
thêm vào một câu.
“Lời nhắn của ông Bowyer rốt cuộc là như thế nào vậy con?” Mẹ của anh ta
lại hỏi.
Kevin chỉ vào quyển sổ ghi nhớ mà mẹ anh ta đang cầm trên tay, “Khi ông
Bowyer gọi, con đã lấy cuốn sổ, cầm chiếc bút màu vàng bên cạnh,
con đã ghi hết những lời nhắn của ông ấy, con bảo đảm là đã làm đúng như
vây.”
Đúng lúc ấy, có một tiếng hét phát ra từ chiếc ghế đu, Kevin và mẹ
lập tức quay lại nhìn Apulier. Miệng của Apulier há hốc như chữ O tròn xoe,
“Cậu đã dùng cái bút ma thuật của tôi rồi.” Cô ta khóc lóc một cách giận
dữ.
“Cái gì? Bút ma thuật?” Bà Bateman nói ngắt quãng, mỗi đoạn là một câu
hỏi.
“Con ... nó ... cái bút ấy… trong khi viết, chỉ là chiếc bút bình
thường.” Apulier mói lắp bắp, “Nhưng đợi cho đến khi mực khô, các chữ đã viết
sẽ tự nhiên biến mất!” Con mới đầu chỉ định dùng chiếc bút này để đùa với
các giáo viên trong trường thôi”. Cô ta nhắm mắt lại. “Chúa ơi! Con vừa làm một
trò đùa ngu ngốc mất rồi!” Sau đó, cô khóc lóc thảm thiết.
Kevin nhìn chị gái mình, anh ta muốn nói, “Thôi hãy dẹp các trò đùa
trong đầu chị đi, đồ ngốc ạ!” Nhưng lời này chưa kịp phát từ cổ họng ra miệng
anh đã bị nuốt trở lại. “Tuần sau lại có một trận đấu nữa có phải không?” Anh
ta hỏi.
Apulier gật đầu, một nụ cười yếu ớt.
”Lần này, chúng ta phải đến địa điểm được chỉ định đúng giờ. Mẹ hứa!” Bà
Bateman nói.
Apulier nhìn mẹ, sau đó lại nhìn vào Kevin, dùng tay lau những giọt nước
mắt. “Xin nói một cách chắc chắn rằng, tôi, Apulier Bateman, không bao
giờ trêu đùa bất kỳ một người nào khác trên đời này nữa.”
Kể
từ đó, Apulier không bao giờ gây ra những trò đùa tai hại nữa. Tất nhiên, trừ
ngày Cá tháng Tư..
Nguồn: blog.sina.com.cn
Dịch theo bản tiếng Trung của Văn Xuân Quốc
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Hà Nội ngày 08/04/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
___________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét