Nhớ em – Tản văn Nguyễn Thanh Huyền (Hà Nội)
Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2020
… Tôi gặp em như duyên nợ tiền kiếp, em bước vào đời tôi bằng ánh mắt vô tình nhưng đầy ám ảnh với câu hỏi vô tư “anh nhớ em!?”. Phải, tôi rất nhớ em, nỗi nhớ đó làm tâm can tôi nhức nhối, rối bời khi chiếc lá vàng luyến lưu buông thõng, lả lơi trên phố ngập ngừng, nghe xao lòng, miên man. Tôi nhớ em trong vô vọng như nhớ Mặt Trăng về mỗi tối khi biết rõ Trăng kia thuộc về Trời và tôi chỉ là một trong vô vàn kẻ si tình khác cùng ngắm Trăng mà thôi.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả Nguyễn Thanh Huyền
Họ tên thật Nguyễn Thanh Huyền
Sinh năm 1982
Hiện đang sống tại Hà Nội
Email: xrthanhhuyen82@gmail.com
____
NHỚ EM
Tản văn Nguyễn Thanh Huyền
***
… Tôi gặp em như duyên nợ tiền kiếp, em bước vào đời tôi bằng ánh mắt vô tình nhưng đầy ám ảnh với câu hỏi vô tư “anh nhớ em!?”. Phải, tôi rất nhớ em, nỗi nhớ đó làm tâm can tôi nhức nhối, rối bời khi chiếc lá vàng luyến lưu buông thõng, lả lơi trên phố ngập ngừng, nghe xao lòng, miên man. Tôi nhớ em trong vô vọng như nhớ Mặt Trăng về mỗi tối khi biết rõ Trăng kia thuộc về Trời và tôi chỉ là một trong vô vàn kẻ si tình khác cùng ngắm Trăng mà thôi.
… lang thang vào face book, một dòng trạng thái của một người xa lạ sao trùng với tâm trạng của tôi lúc này vậy. Tôi tìm tên em, đèn chát của em sáng, nhưng tôi biết, em đang trò chuyện say sưa với người em thương không phải Tôi. Di chuột và bật chế độ “tắt trò chuyện” Tôi trở về thế giới vô hình của riêng tôi, ở nơi đó chỉ có tôi và em, em cười rất tươi và ngoan hiền, ngọn gió ngoài ban công nghênh ngang tiến sát tát vào mặt tôi phũ phàng lôi tuột tôi ra khỏi giấc mộng ban ngày đầy mật ảo, Tôi lại bật chế độ “trò chuyện”, “đèn chát” của em vẫn sáng nhưng e rằng người em muốn “chát” không phải là Tôi, Tôi nhìn ngắm dòng “nick face” quen thuộc đó mà cả trong giấc chiêm bao tôi vẫn hình dung ra rõ rệt một nụ cười buốt lạnh nhuộm kín trên môi bất giác tôi thấy cô đơn, đơn độc vô ngần giữa muôn ngàn nick chát.
… đông về rồi, em có biết không?!. Ở nơi đây rất lạnh và chống vắng khi cơn gió thèm khát nối đuôi nhau đập vào thành núi đá phát ra những tiếng rên rỉ, oán trách, hờn dỗi và tiếng chim lạc đàn ể oải, chới với đập cánh rơi tõm xuống Thung lũng Tình Yêu kêu thất thanh, thảm thiết. Vẫn lạc vào cái nhìn thôi thúc xoáy sâu, đôi mắt tôi bị thôi miên vào dòng tên em rồi bất chợt nó tắt phụt. Tôi hẫng hụt mắt tôi lóa, loạng choạng, tâm hồn tôi loãng chảy vào dòng suy tư, vào dòng sông tình tâm tưởng đầy day dứt, tội lỗi và nhớ mong, một thứ tình cảm đơn phương, vô vọng và trắc ẩn. Sao ở đời lại sinh ra cái thứ tình cảm không trọn vẹn làm cho hồn người héo hắt, hanh hao, tiếc nuối đến xác xơ, chưa kịp nói tiếng yêu đã nghe đâu đây tiếng nói chia xa, chưa dám quan tâm đã thấy sự thừa thãi bủa vây lạnh hồn, đẩy con người ta vào cảnh dở khóc, dở cười đến tê dại…
… tiếng gió bạt ngàn của rừng hoang trên miền sơn cước thổi bạc trắng nỗi nhớ của Tôi, mùa đông sẽ cười khanh khách, tung hoành chọc ghẹo vào nỗi niềm thầm kín ở góc bìa rừng biên cương này. Ở đó, có một người luôn hướng về em, hay vào tường face, nhìn đèn chát của em. Lúc đèn sáng cũng như đèn tối, để biết em đang mạnh khỏe vui vẻ với bạn bè, hay huyễn hoặc rằng em đang bận việc gì đó… nhưng sẽ không bao giờ gửi tin nhắn, trò truyện, chát cùng em nữa. Vâng, người đó rất nhớ và yêu em. Dường như câu truyện tình yêu “Dã chàng se cát biển đông” không những trở thành tiền kiếp mà nó đang “hồn nhiên trêu ngươi” lặp lại lần nữa với Tôi, nhưng Tôi luôn cầu nguyện mong em được hạnh phúc và thầm lặng kéo cả mùa đông về bên mình để lạnh thay em. Tôi mang nỗi nhớ không bến bờ về em ra sưởi ấm cứu rỗi tâm hồn mình để mơn ru tình: bớt cô quạnh!
Tác giả: Nguyễn Thanh Huyền
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi ngày 12/01/2020
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét