Home
» Tiểu thuyết - Truyện dài
» Văn học dịch
» Ba người cùng hội cùng thuyền (Ch/15) – Bản dịch của Ngọc Châu (HP)
Ba người cùng hội cùng thuyền (Ch/15) – Bản dịch của Ngọc Châu (HP)
Thứ Hai, 6 tháng 1, 2020
Tôi ưa thích công việc - Phương pháp làm việc của tay và lưỡi - Những bước đầu trong môn bơi thuyền - Đi bè - Tay mơ - Nhấm cái bè - Kinh nghiệm đầy mình trong môn thể thao thuyền buồm.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả Ngọc Châu
Họ tên Nguyễn Ngọc Châu
Địa chỉ: 312 Lê Thánh Tông quận Ngô Quyền Hải Phòng
Mobille: 0868153994
Email: ngocchaunvhp@gmail.com
_____
BA NGƯỜI CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN
Ngọc Châu dịch
Chương Mười Lăm
Địa chỉ: 312 Lê Thánh Tông quận Ngô Quyền Hải Phòng
Mobille: 0868153994
Email: ngocchaunvhp@gmail.com
_____
BA NGƯỜI CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN
Ngọc Châu dịch
Chương Mười Lăm
***
Tôi ưa thích công việc - Phương pháp làm việc của tay và lưỡi - Những bước đầu trong môn bơi thuyền - Đi bè - Tay mơ - Nhấm cái bè - Kinh nghiệm đầy mình trong môn thể thao thuyền buồm.
Sáng hôm sau ba tên dậy muộn. Chúng tôi quan tâm đến tình trạng xấu bụng của Hari nên ăn sáng rất khiêm tốn (quyết không để chút gì thừa!). Sau đó rửa bát, thu dọn đồ đạc (thật là những công việc quỉ tha ma bắt, nó giải đáp cho tôi được phần nào cho câu hỏi, không hiểu các bà phù nù chẳng phải làm công ăn lương chi hết, mà cứ ra vẻ bịu rịu suốt ngày là cớ làm sao!)
Đến mười giờ thì cả thuyền đã tụ hội đủ quyết tâm để bắt đầu một ngày dài cày kéo trên dòng sông. Để đa dạng hoá cuộc viễn du sáng hôm đó chúng tôi không kéo thuyền bằng dây chão mà đi bằng chèo. Hari cho rằng muốn phân phối sức lực một cách hợp lý nhất thì tôi và Jord sẽ chèo còn hắn ngồi ở đằng lái.
Tôi không khoái chút nào với ý kiến đó, vì luôn luôn thấy rằng trong cuộc du ngoạn này suất lao động của tôi bao giờ cũng là suất của sư tử, trong khi của bọn chúng chỉ là suất của chuột nhắt, nên phát biểu rằng giá Hari nói hắn và Jord chèo và để tôi ngồi đằng lái, thì tầm vóc của hắn chí ít cũng cao thêm một bậc.
Tôi luôn luôn có cảm giác rằng mình phải làm việc nhiều hơn định lượng. Điều đó không có nghĩa là tôi ngại lao động, có Chúa chứng giám! Tôi cực yêu lao động. Công việc luôn làm tôi phải quan tâm, tôi có khả năng ngồi xem người ta làm việc hàng giờ liền và phải rời xa lao động là ý nghĩ kinh khủng nhất trên đời.
Tuy nhiên chúng không thể chất liều lượng quá tải lên người tôi. Khi có nhiều công việc, thỡ việc tuyển chọn chúng làm cho tôi rất hăng say. ở phòng làm việc của tôi các tác phẩm lèn chặt đến mức không còn một phân vuông nào trống, thế nên tôi đành phải làm thêm một chái hồi để lưu giữ. Đồng thời tôi có thái độ rất cẩn trọng đối với công việc, có những thứ tôi cẩn thận để ra một nơi, hàng vài năm liền không đụng một ngón tay vào nhưng tôi tự hào với tác phẩm của mình, đôi khi lại chuyển từ chỗ nọ sang chỗ kia và chùi bụi. Không ai có thể bảo trọng tác phẩm của họ hơn tôi.
Tôi không khoái chút nào với ý kiến đó, vì luôn luôn thấy rằng trong cuộc du ngoạn này suất lao động của tôi bao giờ cũng là suất của sư tử, trong khi của bọn chúng chỉ là suất của chuột nhắt, nên phát biểu rằng giá Hari nói hắn và Jord chèo và để tôi ngồi đằng lái, thì tầm vóc của hắn chí ít cũng cao thêm một bậc.
Tôi luôn luôn có cảm giác rằng mình phải làm việc nhiều hơn định lượng. Điều đó không có nghĩa là tôi ngại lao động, có Chúa chứng giám! Tôi cực yêu lao động. Công việc luôn làm tôi phải quan tâm, tôi có khả năng ngồi xem người ta làm việc hàng giờ liền và phải rời xa lao động là ý nghĩ kinh khủng nhất trên đời.
Tuy nhiên chúng không thể chất liều lượng quá tải lên người tôi. Khi có nhiều công việc, thỡ việc tuyển chọn chúng làm cho tôi rất hăng say. ở phòng làm việc của tôi các tác phẩm lèn chặt đến mức không còn một phân vuông nào trống, thế nên tôi đành phải làm thêm một chái hồi để lưu giữ. Đồng thời tôi có thái độ rất cẩn trọng đối với công việc, có những thứ tôi cẩn thận để ra một nơi, hàng vài năm liền không đụng một ngón tay vào nhưng tôi tự hào với tác phẩm của mình, đôi khi lại chuyển từ chỗ nọ sang chỗ kia và chùi bụi. Không ai có thể bảo trọng tác phẩm của họ hơn tôi.
Mặc dù thích thú với công việc như vậy, tôi vẫn cứ coi trọng lẽ công bằng hơn tất cả, không đòi hỏi phần của mình nhiều hơn ai bao giờ. Nhưng có điều lạ thế này: tôi để ý thấy rằng thành viên của bất cứ con thuyền nào cũng thường thấy mình phải làm việc nhiều hơn kẻ khác, Hari tin chắc rằng chỉ có mình hắn lao động còn tôi và Jord là những tên dựa dẫm, Jord cho rằng Hari không có khả năng làm việc gì, ngoại trừ hai môn ăn và ngủ vậy nên mọi việc khổ sai là do hắn cáng đáng, hắn bảo chưa bao giờ phải đi thuyền với những tên hậu đậu và lẩn việc như tôi và Hari.
Nhưng cuối cùng ba tên cũng đi đến thống nhất trong việc Jord và Hari sẽ chèo thuyền tớỉ Re-din-gơ, sau đó đến lượt tôi kéo thuyền bằng dây chão. Tôi cho rằng việc chúng hài lòng chèo một con thuyền nặng ngược dòng nước xiết rất là đáng ngờ. Đã qua rồi cái thời tôi hăng hái nhận những công việc nặng, giờ tôi cho rằng nghĩa vụ của mình là khẩn trương nhường đường cho lớp trẻ.
Tôi để ý thấy rằng hầu như những "tay chèo thượng thặng" kinh nghiệm đầy mình, chợt tự mờ nhạt đi rất nhanh khi có công chuyện cần người đứng mũi chịu sào. Các ngài chỉ hay thấy những tay chèo thượng thặng này lên tiếng khi anh ta đang kê đầu lên gối bông, gác chân thoải mái trong khoang, hăng hái động viên bọn trẻ chèo cật lực để đạt được kì tích mà anh ta đã từng thực hiện mùa hè năm ngoái, năm xưa.
- Thế mà các cậu đã gọi là chèo thuyền đấy à? - Hắn dài giọng, khoan khoái thả một cuộn khói vắt vẻo qua dọc tẩu, khi nói vọng ra chỗ hai tên chíp hôi đã gò lưng chèo con thuyền một cách cần mẫn hơn nửa giờ đồng hồ - Năm ngoái tớ cùng Zim Bi-ly và Jac-kơ chèo nửa ngày không nghỉ chút nào, đưa con thuyền từ Ma-rơ-lo một lèo tới tận Go-rin-gu. Cậu còn nhớ không Jac-kơ?!
Anh chàng tên là Jac-kơ chiếm chiếc giường thoải mái đằng mũi thuyền đã ngủ như chết từ hai tiếng trước, lúc này hé ra một mắt và lập tức nhớ lại, bổ xung thêm rằng hôm đó chèo vừa ngược nước vừa ngược gió ra gió.
Sau khi truyền đạt kinh nghiệm và những câu khích lệ quí giá như trên, cả hai tay chèo sừng sỏ lại tiếp tục ngủ, để cho hai chíp hôi sung sướng được các đàn anh tin cậy giao phó tay chèo, tiếp tục công việc một cách cần mẫn.
Khi tôi còn trẻ đã không ít lần được các tay chèo đàn anh khích lệ tương tự như vậy, đã phổng mũi chèo thuyền bán sống bán chết và còn dỏng tai đòi nghe thêm những trước tác khác nữa.
Tuy nhiên bọn nhãi bây giờ khôn như rận, mùa hè năm ngoái Hari, Jord và tôi có đưa một tay thanh niên đi cùng, chúng tôi truyền cho hắn vô khối kinh nghiệm và kể lại bao nhiêu chiến công, hắn lắng nghe rất khiêm tốn nhưng khi bảo ngồi vào cạnh tay chèo thì hắn muốn được tận mắt nhìn thấy các đàn anh chèo trước, thậm chí hắn còn để chiếc đồng hồ quả quít lên đầu gối để theo dõi kì tích dẻo dai của bọn tôi!
Kết thúc xong việc phân công chèo kéo, ngồi trên thuyền bọn tôi hồi tưởng lại những cuộc phiêu lưu đã qua, tên nào cũng nhớ đến bước đi đầu tiên của mình trong lĩnh vực chèo thuyền thể thao. Về phần mình, tôi làm quen lần đầu với một con thuyền là ở hồ nước trong công viên Ri-zen-to , bọn tôi năm tên cóp nhặt mỗi đứa ba xu để thuê một cái chậu to, hình dáng kì cục cho một tên ngồi vào đó giữ quần áo, những đứa còn lại vừa bơi vừa đẩy "tuần dương hạm" vượt hồ vào khu vực biểu diễn xiếc, nhờ thế mà cả bọn có quần áo khô ráo lẻn vào xem biểu diễn miễn phí.
Sau lần đó tôi bị sông nước hấp dẫn, không ít lần bơi trên bè mảng do chính tay tôi tạo ra bằng những tấm ván của một nhà máy cưa ở ven hồ thị trấn, những cuộc bơi rất khoái trí với bao nhiêu căng thẳng hồi hộp, đặc biệt là khi đang lênh đênh ở giữa hồ, mà ông chủ của những tấm ván đột nhiên xuất hiện ở trên bờ với cây gậy tổ bố trong tay.
Trong trường hợp đó mong muốn của bạn sẽ là tránh được chiếc gậy càng xa càng tốt, không gì hay hơn là giả vờ không thấy ông ta và mau chóng cặp bờ đối diện để đánh bài tẩu mã cho nhanh.
Sau gần ba tháng hè luyện tập trên bè mảng gỗ, trở thành thợ to trong lĩnh vực điều khiển những miếng nổi có hình dạng bất kì, tôi quyết định chuyển sang bơi thuyền thực thụ và gia nhập một trong những câu lạc bộ bơi thuyền trên sông Li.
Bơi trên con sông Li, đều đặn nhất là các buổi chiều thứ bảy, chẳng bao lâu bọn tôi đã biết sử dụng bơi chèo một cách khéo léo, biết tránh các ngọn sóng do tầu kéo gây nên, biết nằm ép bụng nhanh như loài gián xuống đáy thuyền để thừng chão của các phương tiện thuỷ vãng lai không gạt ngang người, nhất là do những thằng cha vui tính, chỉ thích cho bọn tôi có cơ hội lật úp thuyền và tham gia cuộc tuyển chọn điếu đóm viên cho Hà Bá.
Tuy nhiên phong cách thì không thể có được qua những cuộc luyện tập trên, phong cách phải qua khổ luyện trên sông Thêm. Bây giờ bọn chúng đứa nào cũng lác mắt khi tôi biểu diễn phong cách hiếm thấy của mình.
Trước tuổi mười sáu Jord không hề lai vãng ra bờ sông, rồi một buổi chiều thứ bảy hắn cùng tám đứa anh em họ nữa kéo nhau ra sông với quyết định thuê thuyền bơi đến Rich-mon-dơ rồi quay về. Một tay tóc xoăn trong bọn chúng, tên là Giooc-kin, đã vài ba lần đi chơi trên thuyền cả quyết rằng bơi thuyền sướng không tả được.
Khi cả bọn kéo nhau tới bến thuyền, thấy rằng nước sông chẩy khá xiết lại còn có gió ngang nhưng chúng chẳng chút nề hà, xúm lại chọn thuyền. Tại bến lúc đó có chiếc thuyền đua tám tay chèo. "Cái này, chọn cái này!" - cả lũ tranh nhau phát biểu. Hôm đó chủ thuyền ở nhà, thằng nhỏ con ông ta trực ở bến cố làm nguội cơn bốc đồng của đám thanh niên hoi nên khuyên bọn chúng chọn chiếc du thuyền xinh xẻo giành cho gia đình đi chơi, nhưng các vị quái khách này không thay đổi quan điểm, chúng thấy cưỡi thuyền đua oách hơn nhiều!
Đám anh em Jord cho con thuyền đua tám mái chèo xuống nước, rối rít cởi áo khoác và tranh nhau chỗ. Thằng nhỏ nhà thuyền khuyên bọn chúng bố trí Giooc-kin ở vị trí số bốn, vì thằng cha này trông to khoẻ như một con hà mã sinh thiếu tháng, nhưng Jord khoái vị trí này nên nhất định không chịu nhường, chúng xoay xở một lúc rồi cuối cùng cũng đã ngồi yên chỗ. Một tên còm nhom ngồi ở vị trí lái được Giooc-kin chỉ dẫn dăm câu ba điều cơ bản còn bản thân Giooc-kin ngồi ở vị trí chèo mẫu, hắn bảo những đứa khác không có gì phải lo, cứ i xì làm theo động tác của hắn là ổn.
Chúng ra hiệu mọi việc đã xong nên thằng bé nhà thuyền lấy câu liêm đẩy con thuyền rời khỏi bến.
Jord không thể nào miêu tả lại những gì đã đột ngột xảy ra sau đó, chỉ mu mơ nhớ được rằng con thuyền đua vừa rời khỏi bến thì đầu bơi chèo của tay số năm đã thúc đánh hự vào mạng sườn hắn, ngay trong giây đó ghế ngồi của hắn bật lên và hắn đổ phịch xuống đáy thuyền, tuy nhiên hắn còn kịp thấy là tên số hai cũng đang chổng vó lên trời!
Jord không thể nào miêu tả lại những gì đã đột ngột xảy ra sau đó, chỉ mu mơ nhớ được rằng con thuyền đua vừa rời khỏi bến thì đầu bơi chèo của tay số năm đã thúc đánh hự vào mạng sườn hắn, ngay trong giây đó ghế ngồi của hắn bật lên và hắn đổ phịch xuống đáy thuyền, tuy nhiên hắn còn kịp thấy là tên số hai cũng đang chổng vó lên trời!
Con thuyền nằm ngang trôi qua bên dưới chiếc cầu với tốc độ khoảng tám dặm một giờ, chỉ có mỗi mình tay chèo Giooc-kin loay hoay xoay xở. Jord cố ngồi lên ghế, tính hỗ trợ cho Giooc-kin nhưng chưa kịp thọc mái chèo xuống nước thì hắn đần mặt ra kinh ngạc khi thấy nó chuội như lươn xuống sông, tí nữa lôi cả hắn theo. Đến thời điểm đó "tay cầm lái vĩ đại" đánh tụt đâu mất cả hai chạc tay lái và bưng mặt khóc hu hu.
Bằng cách nào con thuyền quay về được bến thì Jord không nhớ nữa, chỉ biết là mất khoảng bốn mươi phút gì đó. Bên trên cầu là cả một đám đông cười đùa nhộn nhạo, họ gào hét, đưa ra những chỉ dẫn trái ngược nhau. Ba lần con thuyền chui ngược được ra ngoài vòm cầu rồi ba lần lại bị nước đẩy vào, mỗi lần như vậy "tay lái vĩ đại " lại ôm đầu khóc rống lên. Jord nói rằng ngày hôm ấy đã khiến hắn nghĩ không bao giờ có thể say mê được môn thể thao quỉ tha ma bắt này!
Bằng cách nào con thuyền quay về được bến thì Jord không nhớ nữa, chỉ biết là mất khoảng bốn mươi phút gì đó. Bên trên cầu là cả một đám đông cười đùa nhộn nhạo, họ gào hét, đưa ra những chỉ dẫn trái ngược nhau. Ba lần con thuyền chui ngược được ra ngoài vòm cầu rồi ba lần lại bị nước đẩy vào, mỗi lần như vậy "tay lái vĩ đại " lại ôm đầu khóc rống lên. Jord nói rằng ngày hôm ấy đã khiến hắn nghĩ không bao giờ có thể say mê được môn thể thao quỉ tha ma bắt này!
Hari quen với biển hơn sông. Hắn khẳng định là rất coi trọng môn thể thao chèo thuyền trên biển. Tôi thì không, mới mùa hè năm ngoái tôi có thuê một chiếc thuyền nhỏ, vì ngày xưa đã có lần bơi ở biển nên nghĩ là sẽ không tự bôi bùn vào mặt, nhưng té ra tôi đã quên mất cách sử dụng hai mái chèo đồng thời: khi một chiếc ngoáy vào nước chiếc kia tự dưng cứ vẽ một đường cong khá bay bướm ở trên không khí.
Tôi chỉ có thể chèo cả hai mái chèo ở tư thế đứng mà thôi. Trên bờ biển lúc đó lại đầy những trai thanh gái lịch thế mà tôi phải diễu qua trước mặt họ trong tư thế chẳng nghệ tí nào, vậy nên cố chèo được nửa đoạn đường rồi đành phải cập bờ, nhờ một bố già lão luyện sông nước đưa tôi và con thuyền về với bến xưa!...
Thật thú vị khi theo dõi một lão ông chèo thuyền - đặc biệt khi thuê chèo theo giờ - một vẻ bình tĩnh hoà hoãn đáng kinh ngạc trong mỗi chuyển động của ông ta! Không mảy may vội vàng, nôn nóng, không hùng hổ khát khao lao về phía trước, như bất kì sinh vật hai chân nào được sinh ra trong thế kỉ tân tiến này. Chẳng bao giờ ông ta rầu lòng vì có ai đó vượt qua thuyền mình (mà hầu hết đều vượt qua nếu đi cùng hướng). Thật là một minh hoạ tuyệt vời cho câu thành ngữ : "Người thong thả đi được xa".
Jord nói rằng hắn đôi khi thích đa dạng hoá các hoạt động bằng việc chèo chống thuyền đáy bằng. Việc đó không nhẹ nhàng như người ta tưởng. Luyện để điều khiển thành thạo chiếc thuyền đáy bằng với một cây sào không khó bằng việc học sử dụng mái chèo, nhưng để không bị biến thành trò cười của thiên hạ cũng tốn cơm, hại xì dầu ra phết.
Một anh bạn tôi, hồi còn trẻ đã bị nếm qủa đắng trong lần đầu tiên chơi nghịch con thuyền đáy bằng. Những thước đầu tiên con thuyền nghe theo sự điều khiển khá tốt, anh chàng trở nên bạo dạn nên hứng chí vừa chống thuyền vừa đi tiến lui từ đầu nọ đến đầu kia với những bước nhún nhẩy như vũ điệu măm-bô. Hắn tiến đến mũi thuyền, chọc cây sào xuống nước rồi vừa đẩy vừa chạy dọc mạn thuyền như một tay sào chính cống. Ai trông thấy cũng phải lác mắt!
Thiên hạ chắc sẽ phải đi chữa mắt lác hết lượt nhưng thật may, do hắn ta mải ngoái nhìn lên bờ xem ấn tượng gây ra với mọi người như thế nào, nên đã bước thừa một bước so với kích thước con thuyền, nên thuyền đi còn người với cây sào thì ở lại! Ngưòi hùng bíu lấy đầu cây sào đang mắc cứng trong bùn dẻo trong khi thuyền của hắn thản nhiên trôi theo dòng chảy. Dù vui tính đến đâu cũng không thể nói rằng tư thế của hắn ta lúc đó trông rất được, và ngay lập tức một ông lỏi hết sức mất dạy đã chạy ra hô hoán đồng bọn:
- Chúng bay ơi, lại đây. Có con khỉ đang leo sào đây này!
Tôi không thể ứng cứu gì cho hắn vì thật chẳng may đã quên không mang theo cây sào dự trữ. Chỉ có thể ngồi yên nhìn người hùng lúc sa cơ, thấy rằng vẻ mặt của hắn lúc sắp rơi tõm xuống nước còn thống thiết hơn tội nhân trên giá treo cổ. Tôi nhìn cảnh hắn ướt như chuột và lấm bùn be bét lập cập leo lên bờ, khốn khổ và hài hước đến mức không sao nhịn nổi phải cười phá lên. Tôi cứ hi hi ha ha mãi cho đến lúc chợt thấy rằng tình thế chẳng có gì đáng cười: tôi đang ngồi trên thuyền một mình, không có sào, còn con thuyền đang trôi một cách thích thú về hướng thác nước của đập tràn sập xuống, không cách gì có thể ngăn trở ý định này của nó.
Lúc này tôi bắt đầu nổi quạu với việc thằng bạn vênh vang tự nhiên bước tõm xuống sông để mặc tôi một mình tuỳ nghi sống chết. Giá nó bước ra mà để lại cây sào có hơn không!?
Dòng nước đẩy con thuyền đi khoảng một phần tư dặmm rồi tôi nhìn thấy một chiếc lán gỗ của những người đánh cá đang neo ở giữa sông, trong đó có hai ngư dân luống tuổi. Họ thấy tôi trôi thẳng vào lán nên gọi to để tôi tránh ngôi nhà của họ.
- Tôi không làm gì được đâu! - Tôi cố gào lên để trả lời.
- Nhưng không được để thuyền trôi như thế, liệu đấy!
Khoảng cách đã gần lại nên tôi vội giải thích cho họ rõ tình thế, hai vị ngư-tiên ông quí hoá đã chặn con thuyền lại rồi cho tôi mượn một chiếc sào. Tới chỗ đập tràn chỉ còn khoảng vài chục mét, may hết chỗ nói!
Trong cuộc bơi đầu tiên trên thuyền đáy bằng tôi quyết định kết nạp ba tay bạn nữa vào hội, hy vọng bọn chúng sẽ huấn luyện cho mình cách sử dụng cây sào. Vì không thể cùng nhau xuất phát nên tôi bảo chúng là sẽ đến bến thuyền trước, thuê thuyền, tập xoay trở ở quanh bến một lúc và đợi chúng nó đến đấy đông đủ.
Ngày hôm ấy tôi không thuê được thuyền, có mấy chiếc ở đó đã bị đội nào thuê hết, tôi chỉ còn mỗi việc ngồi ở bờ sông ngắm rác trôi và ngóng bọn chúng. Ngồi được một lát tôi chú ý đến một tay đang loay hoay trên con thuyền đáy bằng, ngạc nhiên thấy hắn cũng mặc chiếc áo bu-dông và đội mũ mềm giống như của mình.
Tay này rõ ràng là mới học chèo thuyền nên lóng ngóng một cách tức cười, không ai có thể biết được hắn sẽ chọc cây sào lần tiếp theo vào chỗ nào và ngoáy nó ra sao, tôi thấy là chính hắn cũng không hiểu rõ mình sẽ làm gì tiếp theo. Con thuyền của hắn ta lúc trôi xuôi lúc lại nhảy ngược, đôi khi quay như đèn cù xung quanh cây sào, vẻ mặt hắn cũng đổi thay liên tục, hết ngạc nhiên sang thất vọng rồi cáu kỉnh vì kết quả xoay trở của chính mình.
Chẳng bao lâu sau hắn đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người, những tay có gien đổ bác lập tức đánh cuộc ăn tiền với nhau, trong việc dự đoán hành vi tiếp theo của hắn sẽ là động thái gì. Lúc đó mấy tên bạn của tôi chợt xuất hiện ở bờ bên kia, chúng dừng lại rồi cũng ngó xem "tay sào vĩ đại". Tay sào này đứng quay lưng lại phía chúng, nên qua chiếc áo bu-dông và mũ mềm chúng đoán ngay nhân vật trung tâm đang thu hút sự thích thú của mọi khán thính giả đó chính là tôi, cả lũ nhao nhao lên trêu ghẹo và bêu diếu vì mấy khi có được dịp như vậy!
Đầu tiên tôi không hiểu là bọn chúng đã "nhấm cái bè-bé cái nhầm" nên nghĩ bụng "mấy thằng chết toi này sao lại thế, trêu người lạ như vậy thì qúa là bọn mất dạy". Tôi đã định ới bọn chúng để ngăn chặn nhưng chợt hiểu ra tình thế nên nấp ngay vào sau gốc cây.
Chà chà! Tụi chúng thả sức mà reo hò, chòng ghẹo anh lái tay mơ tội nghiệp. Cả bọn tung ra đủ mọi câu cười cợt, trêu ghẹo, khích bác, dịch sằng dịch bậy những dòng chữ nước ngoài trên chiếc bu-dông giống như của tôi, mà xưa nay cả lũ đều mù tịt chẳng hiểu ý nghĩa gì. Phải nói một số câu dịch của bọn chúng cũng hóm hỉnh ra phết, thích ứng cả với việc hoa tiêu cho một con tàu xuyên đại dương có thể vào nằm cạn trong ao bèo tấm! Đến lúc đó thì tay chèo thuyền khốn khổ hết mức chịu đựng, hắn quay phắt người lại nhìn trừng trừng vào lũ bạn cánh hẩu của tôi.
Tôi hài lòng khi thấy lũ quỉ tha ma bắt này cũng còn có lương tri, cũng biết tẽn tò xấu hổ khi nhận ra đã "nhấm cái bè". Chúng xin lỗi anh chàng chèo đò vì đã nhận nhầm thành người quen nên mới đùa cợt như vậy. Tất nhiên khi chúng đã nhận nhầm như vậy thì cũng chẳng còn ai để tâm mãi đến trò lếu láo vừa qua.
Hari cũng đã kể cho tôi nghe câu chuyện xảy ra với hắn khi tắm ở Bu-lon. Hắn đang bơi không xa bờ lắm thì có kẻ nào đó túm gáy hắn dìm xuống nước, hắn cố sức bình sinh để ngoi lên nhưng kẻ kia vâm như con trâu chọi, nên hắn không sao ngóc được đầu ra khỏi mặt nước. Đến lúc đã lờ mờ nhìn thấy sừng của con quỉ gác cửa địa ngục, thì kẻ ác độc đó bỗng dưng thả hắn ra.
Hari cũng đã kể cho tôi nghe câu chuyện xảy ra với hắn khi tắm ở Bu-lon. Hắn đang bơi không xa bờ lắm thì có kẻ nào đó túm gáy hắn dìm xuống nước, hắn cố sức bình sinh để ngoi lên nhưng kẻ kia vâm như con trâu chọi, nên hắn không sao ngóc được đầu ra khỏi mặt nước. Đến lúc đã lờ mờ nhìn thấy sừng của con quỉ gác cửa địa ngục, thì kẻ ác độc đó bỗng dưng thả hắn ra.
Hari đứng được chân xuống nền bùn, ngoái đầu tìm kẻ suýt giết chết mình. Thằng khốn đó đang đứng ngay cạnh hắn cười sằng sặc, nhưng nhìn thấy mặt Hari hắn bỗng hoảng hốt đứng ngẩn tò te.
- Lạy Chúa, xin tha lỗi cho tớ - hắn nói lắp bắp -t ớ cứ tưởng cậu là thằng Mít bạn tớ cơ!
Hari thêm lời bình, rằng như thế hắn vẫn còn may thậm tệ: nếu thằng cha đó nhận nhầm là người nhà, thì chắc chắn hắn đã làm chân sai vặt cho Hà Bá rồi!
Để bơi được với cánh buồm cũng yêu cầu phải có không ít sự luyện tập và kinh nghiệm. Tuy nhiên hồi còn nhỏ tôi lại có ý kiến khác, tôi cho rằng sự khéo léo là do "thiên tích thong manh thánh phù công dụng", cứ xem bọn tôi chơi trò đuổi bắt hoặc bóng ném thì biết, đứa nào đã khéo tay thì nó làm xôm trò lên ngay. Mấy thằng bạn của tôi hồi đó cũng có cùng ý kiến. Vậy nên một hôm trời gió, muốn thử khả năng của mình trong môn thể thao thuyền buồm, tôi và một tên nữa thuê luôn một chiếc ở bến thuyền gần cầu.
- Gió khá mạnh đấy - chủ thuyền căn dặn - Tốt hơn là cuốn mép buồm vào, khi nào ngớt hãy xoay ra hứng gió!
Chúng tôi hứa sẽ làm đúng như vậy, leo lên thuyền cùng gào lên chào "Bác ở nhà may mắn nhé!", chả hề băn khoăn với chuyện "xoay ra hứng gió" là như thế nào và vị trí nào là "mép buồm" để cuốn ra sao.
Trong khi chưa ra khỏi thành phố, chúng tôi chèo tay. Khi đã ra ngoài không gian thoáng đãng, gió nổi gần như bão hai tên cảm thấy đã đến lúc dùng buồm được rồi.
Hec-to - hình như lần ấy thằng Hec-to đi cùng với tôi thì phải - tiếp tục chèo còn tôi bắt đầu rỡ buồm ra. Công việc không lấy gì làm nhẹ nhàng nhưng cũng một mình xoay xở được nhưng tôi chợt đứng sững vì không biết đâu là phía trên, đâu là mép dưới của miếng vải làm buồm này. Theo bản năng tự nhiên của một tay chưa từng học nghề tôi đã đặt ngược chiều và bắt đầu gá buộc vào cột buồm. Công chuyện đơn giản này thế mà làm tôi toát mồ hôi hột: miếng buồm chết toi có lẽ cho rằng nó đang được mời chơi trò khâm liệm mà tôi đóng vai tử thi, nên đã tự động quấn lấy tôi rất gọn và chặt, không thể nào cựa quậy. Sau đó hình như tẽn tò vì đã nhận nhầm, nó hợp sức với gió thả tôi ra nhưng quật đầu tôi vào cây cột buồm, cho tha hồ xem hoa cà hoa cải!
- Nhúng ướt đi cơ! - Hec-to bảo - Cho nó xuống nước nhúng ướt đi!
Hắn giải thích rằng những thuỷ thủ vào loại sói biển thường làm như vậy trước khi gá buồm nên tôi vội vàng làm theo nhưng chỉ làm cho tình hình xấu hơn mà thôi. Cánh buồm khô quấn lấy chân và đầu người ta thật chẳng hay ho gì nhưng lúc nó ướt mà vẫn quyến luyến mình như vậy thì thật hết chịu nổi.
Cuối cùng thì hai tên hợp lực cũng trị được nó. Chúng tôi dùng chân đưa cánh buồm lên cao, nó chéo sang một phía rồi một cơn gió giật đã biến cánh buồm cùng với dây nhợ bám thành một cục ở thân cột khiến chúng tôi phải cắt mới gỡ ra nổi. Hú vía vì con thuyền đã không bị gió lật úp.
Cuối cùng thì hai tên hợp lực cũng trị được nó. Chúng tôi dùng chân đưa cánh buồm lên cao, nó chéo sang một phía rồi một cơn gió giật đã biến cánh buồm cùng với dây nhợ bám thành một cục ở thân cột khiến chúng tôi phải cắt mới gỡ ra nổi. Hú vía vì con thuyền đã không bị gió lật úp.
Tại sao lần ấy chúng tôi lại không bị lật thuyền thì ngay cả bây giờ bọn tôi cũng mít đặc. Có lẽ do trời xui đất khiến hoặc giả chính con thuyền nghĩ rằng chúng tôi có ý định tự sát nên đã phá hỏng kế hoạch này chăng?!
Gió thổi như bão nên hai tên không còn dám nghĩ đến chuyện dựng căng buồm, tôi mới hơi xoay sợi dây lèo một tẹo, miếng vải buồm đã phồng ra méo mó và con thuyền phóng như ngựa điên, qua bãi lau thấp vào trong một vũng nước cạn ven bờ.
Bãi cạn lầy bùn này đã cứu mạng chúng tôi. Con thuyền ở vào gần giữa vũng nước đọng và nằm chết dí ở đó. Khiếp hãi và xấu hổ với cơn bốc đồng nông nổi của mình khi chọn phương án đi thuyền buồm, khi hoàn hồn tôi và thằng bạn vội vàng tháo buồm gấp gọn rồi dùng mái chèo đẩy thuyền ra khỏi bãi cạn. Vừa mới đẩy, chiếc mái chèo thứ nhất đã gẫy, tôi và Hec-to hết sức thận trọng khi dùng chiếc mái chèo thứ hai nhưng nó cũng gãy luôn sau đó. Hai tên chỉ còn cách ngồi đợi một cơ may nào đó xuất hiện mà thôi, mãi ba giờ sau mới có một quí nhân phù trợ xuất hiện trong bộ dạng lão già đánh cá, cố hết sức lôi được chúng tôi ra khỏi bãi cạn và hộ tống bọn tôi đưa thuyền về bến.
Bốn giờ thuê thuyền, công kéo thuyền về bến và việc đền hai mái chèo gẫy đã khiến hai đứa phải vét nhẵn túi ra mới thanh toán đủ. Cuộc đi chơi bằng thuyền buồm thật không rẻ chút nào. Tuy nhiên học được một sàng khôn mà trí khôn thì vẫn được coi là vô giá! Hai tên tự an ủi với ý nghĩ đó, có điều dấu biệt lũ bạn bè về chuyến đi này và từ đấy đóng vai ngậm hột thị, mỗi khi tụi chúng nhắc nhở gì đó về môn thể thao thuyền buồm.
Vào lúc 11 giờ chúng tôi tới Re-ding, một thành phố cổ khá nổi tiếng với nhân vật lịch sử mà nó mang tên cùng với những người hùng khác.
Tại âu thuyền Re-ding chúng tôi gặp chiếc ca nô chạy máy hơi nước của mấy người bạn. Đám này buộc dây kéo thuyền bọn tôi tới tận Xơ-trit-li. Được ca nô kéo đi khoái thật! Tôi nghĩ rằng đi như thế này khoái hơn chèo bằng tay nhiều. Tôi sẽ còn thấy khoái hơn nếu những chiếc thuyền gỗ rách nát không thường xuyên cản mũi kì đà làm ca nô cứ phải xả hơi giảm tốc để khỏi tông phải chúng, ở thời điểm này tôi bắt đầu thấy rằng việc xuất hiện thuyền máy trên sông Thêm cũng có cái hay của nó và nên cho lũ thuyền gỗ thủng nát kia chìm bớt xuống đáy sông thì hơn!
Qua khu vực có nhiều hang động một chút, đám bạn trên ca nô từ biệt bọn tôi rẽ đi ngả khác. Tay Hari chợt như từ hang cáo chui ra nói rằng đến lượt tôi phải chèo thuyền. Tên này thật vô lí bất lẽ một cách quá quắt, ngay từ sáng đã thoả thuận với chúng rằng tôi sẽ phải kéo thuyền đến một địa điểm còn cách Re-ding ba dặm, thế mà bây giờ con thuyền đã đi qua Re-ding đến mười dậm có dư!
Rõ ràng bây giờ lại đến lượt hai tên phải chèo thuyền! Tuy nhiên bọn chúng dứt khoát không chịu, nên tôi đành phải miễn cưỡng ngồi vào vị trí õý vậy.
(hết chương 15)
---
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Hải Phòng ngày 06/01/2020
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét