Chị tôi/ Em gái Huế/ Xưa và Nay – Chùm thơ của Hoàng Trọng Bường (USA)
Thứ Hai, 7 tháng 10, 2019
Chị ra đi bỏ lại biết bao điều thương tiếc, Mà ngày xưa anh chị em mình đùm bọc lẫn nhau. Từ bát cơm, từ những miếng canh rau, Chị đã nấu dọn lên cho cả nhà ngồi quanh quẩn.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả: Hoàng Trọng Bường
Tên Thật Hoàng Trọng Bường
Bút danh Hoàng Uy Di
Sinh ngày: 18/6/ năm Bính Tuất
Tai Phường Nguyệt Biều, Thành phố Huế
Tác giả: Hoàng Trọng Bường
Tên Thật Hoàng Trọng Bường
Bút danh Hoàng Uy Di
Sinh ngày: 18/6/ năm Bính Tuất
Tai Phường Nguyệt Biều, Thành phố Huế
Đã học:- Trung học đệ nhât cấp Hàm Nghi – Thành Nội Huế
- Trường TH PT Quốc Học Huế . (Trường trung học đệ nhị cấp)
- Du học Mỹ năm 1969 theo chuyên ngành pilot.
Năm 1975 đến nay: Định cư tại Mỹ
Tác phẩm đã in:
- Tập thơ riêng HUẾ TRONG TIM TÔI – NXBThuận Hóa năm 2018
- Tập thơ xướng họa 2 tác giả : CÓ MỘT MÙA ĐÔNG – NXB Thuận hóa năm 2018
- Tập thơ riêng: CÁNH PHƯỢNG NGÀY XƯA, NXB Thuận Hóa tháng 2 năm 2019
- Tập thơ riêng: MỘT THỜI ĐÃ XA. NXB Thuận hóa tháng 7, năm 2018
Email: habich1963@gmail.com
_____
(Giọt nước mắt cho chị Hoàng Thị Nguyệt)
***
Chị ra đi bỏ lại biết bao điều thương tiếc,
Mà ngày xưa anh chị em mình đùm bọc lẫn nhau.
Từ bát cơm, từ những miếng canh rau,
Chị đã nấu dọn lên cho cả nhà ngồi quanh quẩn.
Chị giúp em xuốc cươi và giã cám,
Cho heo ăn và rãi bắp, luá cho gà.
Nghĩa là chị đã làm tất cả mọi việc trong nhà,
Cho em rảnh để đi phá làng phá xóm.
Mạ cứ kêu tục danh chị là "con Rọm",
Vì ngày xưa chị ốm tựa con sâu.
Nhưng chị nào có quản nại gì đâu,
Làm hết việc từ phía sau ra phía trước.
Hai vai chị chai lì vì gánh nước,
Đổ đầy lu, đầy ảng cả trong ngoài.
Chị ra vườn đào lên một ít khoai,
Rồi đem luộc để mấy anh em ăn đỡ đói.
Chị là người biết mở và biết gói,
Rất đảm đang lo công việc chu toàn,
Hai tay chị như hai cái mũi khoan,
Khoan đầu nọ, đầu kia không xiết kể.
Ngày chị mất em chứa chan giọt lệ,
Một quả bom rơi xuống nổ tan tành.
Hai tay thì dắt hai đứatrẻ còn thơ,
Hơi sữa mẹ cuả những ngày còn bé.
Chỉ mình chị là xác bay tung tóe,
Hất hai con bình an khòi tay cầm.
Hình như chị hy sinh và bảo vệ chúng âm thầm,
Nên chúng đã không trầy da , sứt trán .
Năm chị chết là tết Mậu Thân sáu tám ,
Trong khi mạ và anh em đang tạm trú ở Lò Vôi,
Nhận hung tin như sét đánh ngang trời,
Mạ đã xỉu, còn anh em thì ràn rụa.
Chị ơi chị! Sao chị lại bỏ đi như rứa?,
Chị ra đi trong hoàn cảnh quá bi thương.
Em là thằng đã lăn lộn chiến trường,
Em không chết sao chị đành phải chết?
Em không hiểu không tài nào hiểu hết,
Sao lại bắt mình chị phải hy sinh.
Có phãi chị hy sinh cho mấy đứa em mình,
Để được sống trong thời gian chiến loạn?.
Ngày chị chết ngoài kia còn bom đạn.
Không môt ai đi nhận xàc về chôn.
Chỉ nước mất và những nỗi oán hờn,
Đã đổ xuống trong những ngày thác loạn.
Xác thân chị vùi lấp trong huyệt cạn,
Ngay trước nhà bom đạn phá tan hoang.
Cỏ ở đâu mà phủ lên cho xanh?,
Chị hoang lạnh nằm một mình trong đó.
Chị biết không? Ngày tạm cứu em đứng trước mồ chị đó,
Tay cầm nhang mà không nói được nên câu.
Chỉ biết đau và chỉ biết nguyện cầu,
Cho hồn chị sớm tiêu diêu miền cực lạc.
Lòng em chết và tình chị em thất lạc,
Biết tìm đâu chị hỡi? Biết tìm đâu?
Em cấu xin sao cho được một phép màu,
Chị sống lại để cùng em vui tí nữa.
Rồi ngày tháng cũng qua đi lần lữa,
Em âm thầm gạt lệ để xa quê,
Và chưa lần có ý định trở về,
Thăm mộ chị và thăm ngôi nhà cũ.
Em không muốn khơi tình xưa ủ rủ,
Kỷ niệm xưa ngày có chị có em.
Em trở về cũng chỉ để buồn thêm,
Em xin lỗi thật tình xin lỗi chị.
Chị biết không? Chị là người em trân quí,
Và yêu thương trao đến chị nhất nhà .
Tuy em là thằng chi địa ba hoa ,
Nhưng tâm khảm bao giờ cũng thương mến chị.
Thôi chị ơi! Đường âm dương đôi ngả
Chị em mình sẽ tái ngộ cùng nhau.
Thì lúc đó mình sẽ hết thương đau,
Chờ chị nhé! Chị chờ em với nhé!
23/03/2018 – Hoàng Trọng Bường
--
Bài 7: EM GÁI HUẾ
***
Em gái tui cũng là con gái Huế,
Cũng nữ sinh Đồng Khánh của năm nào.
Rất dễ nhìn không thấp cũng không cao.
Và chiếc miệng thì cười tươi ghê lắm.
Có nhiều lúc aó dài màu tím đậm.
Khi màu xanh, màu trắng hoặc màu hoa.
Dù màu nào cũng dáng dấp kiêu sa.
Và tóc thả bờ vai trông duyên dáng.
Em tui đây một người em lãng mạn.
Nụ cười hiền và ánh mắt bao dung.
Bất cứ ai nói chuyện hoặc ngồi chung,
Đều cảm thấy rất ư là thân thiện.
Em tui thích vùi đầu vào công chuyện,
Chuyện trong nhà, ngoài ngỏ, chuyện mưu sinh.
Chuyện bạn bè, bằng hữu lẫn thâm tình,
Cứ nhất nhất xả lăn vào giúp đỡ.
Em gái tui cũng tay đậy, tay dỡ,
Đậy nồi canh thì dở trách cá kho.
Nghĩa là tài nội trợ cũng dành cho,
Người em gái mà tui thương ghê lắm,
Từ việc cơm canh và bún mắm,
Em tui còn bánh trái với làm dưa.
Nào dưa chua, củ kiệu với nem chua,
Ai làm gì em tui làm được hết.
Từ nhà trên tới xuống luôn nhà bếp.
Mọi việc nhà môt tay của em lo.
Và nhất là em tui biết làm thơ,
Thơ xướng họa em tui làm hay lắm.
Thơ của em là tình yêu say đắm,
Những vần yêu, điệu nhớ, bậc cung buồn.
Lời thơ tình vương vấn mối tơ vương,
Cho tâm trạng mượn thơ bay cao vút.
Em gái tui là đứa em gái út,
Bốn anh em là tứ trụ Nguyệt Biều.
Ba anh em thơ không ít không nhiều,
Vì ảnh hưởng Nguyệt Biều nhị Tiến Sĩ.
Em gái tui, một con người thánh thiện,
Tiếng "dạ thưa" luôn mãi mãi nằm lòng.
Như dòng Hương nước vẫn cứ xanh trong,
Và tứ đức tam tòng em có đủ.
Em tui đó như niềm hoài vọng cũ,
Một con người gái Huế chốn Thần Kinh.
Một dấu xưa xe ngựa đã râp rình,
Và di tích cuả một thời ghi dấu.
21/03/2018 – Hoàng Trọng Bường
--
Bài 8: XƯA VÀ NAY
***
Ngày xưa còn bé em hay khóc,
Nhõng nhẽo đòi anh với đủ điều.
Những lần hờn giận em trách móc,
Anh dỗ bao nhiêu khóc bấy nhiêu.
Em cứ đòi anh ẵm với bồng,
Nhiều khi bận quá chẳng bồng em.
Thế là em cứ la khóc ré.
Đưa kẹo cho em, em chẳng thèm.
Đòi anh làm đồng hồ lá chuối,
Làm xong rồi lại muốn tàu bay.
Chìu em nhiếu lúc anh nghe đuối,
Nhưng ngại em anh xịu mặt mày.
Có lần em muốn con cào cào,
Anh lục, anh tìm nát đám rau.
Đống củi, đống rơm anh cũng xáo,
Thế mà anh có thấy gì đâu .
Em tưởng anh không kiếm cho em,
Em vô méc Mạ để la rầy.
"Thằng vô tích sự mau đi kiếm",
Đem con cào nhỏ trở về đây!"
Mạ la anh cũng tại vì em,
Nhõng nhẽo làm anh suýt bị đòn.
Những lúc thấy anh buồn chạy đến.
Vít đầu anh xuống để mà hôn.
Trong nhà anh thương nhất là em,
Cái miệng lúc nào cũng tiá lia.
Lúc khóc, lúc cười anh đều đếm,
Đếm rồi anh xoá bỏ hôm kia.
…
Ngày tháng tiêu dần em lớn lên,
Không đòi bắt chấu với cào cào.
Không đòi xếp thuyền đem thả bến,
Không đòi bồng ẵm thuở hôm nào.
Em cũng không hôn má của anh,
Không còn méc mạ để la rầy,
Bây giờ trông dáng em đỏng đảnh,
Thiên hạ nhìn em sẽ ngất ngây.
Em tô môi son và má đánh.
Thì ra em đã lớn khôn rồi.
Áo trắng em bay trường Đồng Khánh,
Giỡn đùa với cánh phượng đang rơi.
Anh đi biền-biệt kể từ khi,
Mạ báo cho anh, em lấy chồng.
Nhận được tin hồng cài vũ khí,
Anh đường chiến trận hố và chông.
Thôn Nguyêt bây giờ vắng bóng em,
Đồng hồ lá chuối với cào cào.
Em chôn tất cả ngày thương mến,
Thuyền giấy chơ vơ cạnh rảnh hào.
***
Hành quân anh dừng lại đồi sim,
Lót vội ba lô để gối đầu.
Những cánh hoa sim màu tim tím,
Quê nhà em gái đã qua cầu.
***
Bây giờ em gái trở về quê.
Hai đứa con trai đã lớn rồi.
Anh vẫn miệt mài chưa lần ghé,
Vẫn còn ngăn cách, vẫn xa xôi ...
27/03/2018 - Hoàng Trọng Bường
(Các bài thơ trên Rút trong tập thơ HUẾ TRONG TIM TÔI, NXB Thuận Hóa, tháng 9, 2018 của tác giả Hoàng Trọng Bường, bút danh khác Hoàng Uy Di)
Hoàng Thị Bích Hà
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ USA ngày 07/10/2019
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
(Các bài thơ trên Rút trong tập thơ HUẾ TRONG TIM TÔI, NXB Thuận Hóa, tháng 9, 2018 của tác giả Hoàng Trọng Bường, bút danh khác Hoàng Uy Di)
Hoàng Thị Bích Hà
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ USA ngày 07/10/2019
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét