Tản mạn vào xuân – Tản văn của My Nguyễn (VL)
Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2019
Mấy hôm nay trời trở lạnh. Buổi sáng khi tôi đi bộ trên vĩa hè, đã nghe những luồng gió mang hơi hướng mùa xuân. Ngọn gió lành lạnh và khô đã cho tôi một cảm giác dễ chịu, một sự xôn xao nhè nhẹ trong lòng. Mùa xuân sắp đến.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả My Nguyễn
Họ tên Nguyễn Thị My
Địa chỉ: Nhà giáo đã nghỉ hưu ở Vĩnh Long
ĐT:
Email:
_____
TẢN MẠN VÀO XUÂN
Mấy hôm nay trời trở lạnh. Buổi sáng khi tôi đi bộ trên vĩa hè, đã nghe những luồng gió mang hơi hướng mùa xuân. Ngọn gió lành lạnh và khô đã cho tôi một cảm giác dễ chịu, một sự xôn xao nhè nhẹ trong lòng. Mùa xuân sắp đến.
Tôi nghĩ, chúng ta ai cũng có những cảm nhận về mùa xuân. Tôi cũng vậy. Những cơn gió lành lạnh sáng nay cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình, nhớ về những cái Tết thuở hàn vi mà đầm ấm. Chỉ cần một bộ đồ mới, một xâu bánh tét treo ở góc nhà, lúc đó đối với tôi là quá đủ. Năm nào mẹ tôi cũng gói bánh tét từ ngày ba mươi Tết. Trước cúng ông bà, sau cho các con ăn trong những ngày Tết. Đến bây giờ tôi vẫn không quên hương vị thơm ngon đặc biệt của những khoanh bánh tét từ tay mẹ gói.
Lớn hơn một chút, chị em tôi được cùng mẹ đi tráng bánh. Ở quê tôi lúc đó, đầu tháng chạp người ta đã đặt ngày để tráng bánh rồi. Bắt đầu từ ba, bốn giờ sáng mới kịp phơi khô trong ngày. Lúc nào mẹ tôi cũng chuẩn bị một ít đậu xanh nấu chín và một ít dừa rám nạo sẵn cho chúng tôi ăn bánh ướt. Những cái bánh tráng được quay tròn trên khuôn vải, căng trên nồi nước sôi bốc khói, trông thật là hấp dẫn. Càng hấp dẫn hơn khi mẹ tôi cho vào đó ít đậu xanh và dừa nạo rồi cuốn lại. Trời lạnh ăn bánh cuốn nóng nhưn dừa, đậu xanh, ngon không gì bằng.
Tuổi thơ của tôi đã đi qua với những cái Tết đơn sơ, đầm ấm đó. Rồi tôi vào Trung học, bắt đầu thời mộng mơ, hái hoa bắt bướm... Những cái Tết vui nhộn cùng bạn bè làm bích báo, làm văn nghệ đón xuân. Thời đó chúng tôi không có tiền, phải đánh máy bài trên giấy stencil, dùng tay kéo mực để in rồi đóng lại thành tập. Vậy mà thích thú và vui vẻ biết bao! Tôi nhớ vào cuối năm 1971, khi tôi đang học lớp đệ nhị, nhà trường có tổ chức Hội Chợ Mừng Xuân. Tất cả các lớp đều tham gia, mỗi lớp một gian hàng. Lớp tôi toàn là nữ nên đặt tên là quán “Nàng”, mặt hàng chính là chè thập cẩm. Lúc ấy tìm một chiếc áo dài màu không phải dễ, bởi chúng tôi chỉ có áo dài trắng đi học mà thôi. Thế mà cuối cùng những đứa đứng bán hàng vẫn tìm được cho mình những chiếc áo dài màu thật đẹp. Gian hàng trang trí rất xinh, thu hút thật đông khách. Các bạn nam sinh đã tách lên trường Thủ Khoa Huân cũng về tham dự, tập trung ở gian hàng tôi rất đông. Những ánh mắt, những rung động đầu đời của tuổi học trò cũng nảy sinh từ dạo đó. Tất cả đều không đi đến đâu nhưng có khi cũng làm ta bâng khuâng, xao xuyến cả đời.
Tôi vào Sư phạm rồi đi dạy học với biết bao ước mơ hoài bão. Tôi vẫn trông chờ Tết đến để được về sum họp gia đình. Để được mẹ nấu cho những đòn bánh tét và nồi thịt kho thơm lừng. Nhưng chẳng bao lâu thì tôi lại bước sang con đường mới. Một gia đình nhỏ tôi phải quán xuyến với nỗi lo toan cơm áo gạo tiền. Những ngày Tết tôi cũng cố gắng làm như mẹ nhưng chắc chắn sẽ không bằng mẹ ngày xưa. Một điều nữa là trong thời buổi kinh tế thị trường, cả nhà lại đi làm đến cận Tết mới nghỉ. Cái gì cũng mua, cái gì cũng đặt người khác làm thay. Vì vậy không còn cái không khí nhộn nhịp, tất bật đón xuân như trước nữa. Không còn tiếng bước chân rộn rịp phơi bánh tráng buổi hừng đông; tiếng quết bánh phồng đì đạch trong xóm tôi cũng đi vào quên lãng...
Cuộc sống bây giờ khá đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì. Tại sao tôi vẫn cứ nhớ những dư vị đón xuân của ngày xa xưa ấy? Lúc trước bà tôi thường nói, người già hay nhớ về quá khứ. Tôi bây giờ cũng vậy đó sao? Nhưng nhớ thì nhớ, tôi vẫn luôn đón nhận những cái mới theo trào lưu của xã hội. Tất cả công việc hiện nay tôi đã chuyển giao cho con cái, kể cả việc lo đón Tết cho gia đình. Các con tôi đã chu toàn mọi việc dù có lúc những góp ý của mình vẫn không kém phần quan trọng. Thế là vui rồi! Cái vui của người đã hoàn thành nhiệm vụ, nhìn con cháu lớn lên từng ngày và trưởng thành như mong muốn. Dù đôi khi cũng có chút muộn phiền, thời gian sao đi quá nhanh, tuổi đời lại thêm chồng chất. Nhưng dù thời gian có qua nhanh, có để lại trên tóc ta nhiều sợi bạc thì một năm qua nhìn lại, chúng ta cũng đã được rất nhiều. Đó là chúng ta vẫn còn sức khỏe để vui hưởng hạnh phúc bên gia đình và những người thân. Đó là sự trưởng thành của con cái, đủ đảm đang, gánh vác một gia đình. Đó là những bạn bè ngày một đông vui và tình thân chẳng khác gì ruột thịt... Thế thì cái được đã nhiều hơn cái mất và niềm vui đã lấn át nỗi buồn. Phải không các bạn?
Những ngày cuối năm Mậu Tuất - My Nguyễn
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi ngày 18/01/2019
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét