Phạm Duy Phong - câu thơ sớm đã úa nhàu... Bài viết Phan Nam (Quảng Nam)
Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017
Trở về
cát bụi là đặt dấu chấm hết, tất cả rồi cũng sẽ hóa thành hư vô. Với tôi, một
con người trẻ như anh, tại sao lại ra đi sớm như thế, đến bây giờ vẫn là một
dấu hỏi lớn. Hôm gặp chị ở Hội An, chị báo tin với tôi, anh Phong đã ra đi, làm
tôi hơi giật mình, cảm giác có một khoảng trống mơ hồ dần buông xuống những mái
ngói rêu phong ở phố Hội. Tôi chưa bao giờ gặp anh, nhưng nhiều lần ghé thăm
trang cá nhân của anh, tôi biết anh là một con người nhiệt thành, phóng túng và
có phần chơi ngông.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Phan Nam
Họ tên Phan Văn Nam
Quê quán: Tiên Phước – Quảng Nam
Hiện đang học tại lớp báo chí k13 CBC, Trường ĐH sư phạm – ĐH Đà Nẵng
Phone: 01686 642 109
Email: phanvannamsp@gmail.com
_____
***
Trở
về cát bụi là đặt dấu chấm hết, tất cả rồi cũng sẽ hóa thành hư vô. Với tôi,
một con người trẻ như anh, tại sao lại ra đi sớm như thế, đến bây giờ vẫn là
một dấu hỏi lớn. Hôm gặp chị ở Hội An, chị báo tin với tôi, anh Phong đã ra đi,
làm tôi hơi giật mình, cảm giác có một khoảng trống mơ hồ dần buông xuống những
mái ngói rêu phong ở phố Hội. Tôi chưa bao giờ gặp anh, nhưng nhiều lần ghé
thăm trang cá nhân của anh, tôi biết anh là một con người nhiệt thành, phóng
túng và có phần chơi ngông. Khoảng hơn năm, anh nhiều lần ghé thăm động viên
những bài thơ đầu tay của tôi, thú thực, tôi rất vui, cách đây không lâu anh
còn bảo khi nào ghé Hà Nội nhắn anh uống bia hơi cho đã đời ông địa. Tôi chưa
có dịp đi xa khỏi Quảng Nam - Đà Nẵng thì bóng anh đã chìm khuất vào cõi mù
tăm, để lại những vần thơ úa nhàu theo năm tháng. Không biết rồi đây, có ai còn
nhớ?
Phạm
Duy Phong (16.06.1973 - 14.06.2017) là một người “chơi thơ” đích thực, bởi tìm
hoài mà chẳng thấy anh chia sẻ thơ đăng trên báo giấy, hay website... chỉ cảm
tác trên trang cá nhân. Với sự bùng nổ của hàng loạt trang thơ như hiện nay,
việc tìm thấy nhau để đọc thơ thật là khó khăn, giữa bao bộn bề và xô bồ. Huống
hồ những vần thơm sớm đã nhuốm màu buồn, rồi đây thơ cũng sẽ rơi vào khoảng
không vô hình giăng giăng trước mắt. Tìm lại, cũng sẽ không bao giờ có cơ hội
gặp được nhau: “Một con tim muốn chia hai
nửa/ Nửa gượng cười, nửa méo mó tôi/ Nửa xác pháo đỏ tươi khao khát/ Nửa mộ
phần đau rát cho ai/ Mưa thì thầm buông dài bi khúc/ Một tiếng chuông trần tục
ngân nga” (Nửa nào cho ta). “Vở kịch đời” vẫn tiếp diễn nhưng con tim đã
không quay về, đã không lên tiếng và hoa nhịp với đời sống hiện tại. Câu thơ
anh viết chan chứa hơi hướm huyễn hoặc qua viễn mộng tình yêu, và “mộ phần” đã
không dành chỗ cho em và cả thơ. Chỉ có u buồn găm vào cỏ dại, tưới lên ánh
hoàng hôn của chiều tà. Ai biết chăng khi phố xá lên đèn, bóng người lữ khách
sẽ ngã về phương nào, như cuộc đời Duy Phong sớm rơi vào mông mênh đêm tối:
Điềm nhiên lòng
những ngày xanh trống vắng
buông khúc về
thả khúc lặng vào đông.
Buồn vương tóc
mênh mang ta cũng thả
điềm nhiên hoa
hé nụ xuân đã già.
Qua đi lòng
biết ta vẫn phân vân
những niềm tin chẳng cần điều hữu ích
khung trời xưa
thấy lặng
chỉ lòng ta chưa tới đích
hướng tới đâu
tịch mịch đêm giao mùa.
(Đêm về đâu)
Thơ
Duy Phong có quá nhiều nốt lặng, sự cô đơn chiếm lĩnh từng con chữ. Làm thơ
mang hơi hướm bi lụy và man mác u buồn. Nếu như trong khoảng lặng đó, có một
niềm tin chợt le lói thì biết đâu, dấu chân lữ khách sẽ tăng thêm phần thi vị,
như cánh hoa lục bình dẫu trôi vô định vẫn nở hoa tím biếc. Anh chấm dứt cuộc
đời quá sớm. Và trang thơ đã không còn lành lặn, dẫu vần thơ vẫn nhẹ nhàng, vẫn
lẩn khuất đâu đó trong sương khói mịt mờ... Cái màn đêm u tối ấy len lỏi vào
từng con chữ, từng câu thơ, làm cõi lòng lắm suy tư, trầm uất đến lạnh lùng.
Góc khuất vô cùng của đêm nhuốm vào thơ, nhuốm nỗi buồn dâng đến tột cùng: “Đêm/ cứ nghiêng/ héo mòn say khướt/ trôi/ ưu
phiền cùng ta/ phượt cùng trăng”... Dòng tâm trạng sâu sắc trong thơ là một
điều rất đáng để trân trọng, chỉ đáng tiếc thi sĩ đã sớm phiêu du đến miền khác
tràn vô ưu vô lo, nơi xác thân tan rã cùng cát bụi: “Trước biển/ có một chân trời/ Trước em/ vẫn có một người phương xa/
Trước chiều đông/ gió la đà/ Trước mùi/ hoa sữa/ nhạt nhòa chiều rơi/ Trước câu
hát/ tiếng nghẹn lời/ Mùa đông/ đã tới/ buông lơi lá vàng/ Giao mùa/ khúc hát
vừa sang/ Đa đoan/ ngã rẽ/ bàng hoàng trước ta”... Lục bát của tác giả Duy
Phong mượt mà, êm ái, rót vào cõi lòng như ly rượu say còn đọng lại trên bờ
môi. Lục bát nghiêng, lúc bát múa, lục bát hát, lúc bát khóc và cười trước ngã
ba đường lắm ưu tư. Không biết linh hồn anh đã siêu thoát, cạn ly cùng Hàn hay
chưa, khi một lần đắm chìm cõi mộng, anh viết: “Chiều nay/ trước biển/ vắng em/ Con sóng bạc đầu/ chẳng thèm câu thơ/
Những chiều/ biển lặng/ đợi chờ/ Câu thơ ai viết/ cũng mờ bến xưa/ Nghiêng
chiều/ con sóng/ xa đưa/ Thi nhân lặng lẽ/ hồn vừa liêu trai/ Mộng cầm/ một
khúc/ bi ai/ Hàn ơi! Ghềnh Ráng/ u hoài biệt ly”.
Hình
như thơ Duy Phong có một người tình, nàng đã rẽ sang ngang để vần thơ u hoài
giấc mơ tuổi trẻ. Thơ quá buồn, buồn như con dạo sắc lẹm cứa vào tâm thức người
đọc. Hãy để nỗi buồn về với trăng sao, cớ sao thi sĩ trầm mình nỗi tuyệt vọng
không lối thoát. Người đã đi rồi, chỉ xin thương nhớ đôi chút “suối mơ” u tịch:
“Ta về ghé biển suối mơ/ Tìm người con
gái/ suối chờ/ tóc mây/ Nước xoáy xoay/ lá nặng đầy/ Mang theo thơ cũ/ tóc mây
rối lòng/ Suối thanh vắng/ bến nước trong/ Tóc ai thả ngược vướng lòng suối mơ/
Trong xanh sóng nước lững lờ/ Bến lòng xuôi mãi/ suối chờ tóc xưa/ Gió lang
thang/ sóng đẩy đưa/ Một người ven suối/ tóc vừa buông lơi”...
Tiên Phước, 03.08.2017
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Nam ngày 04/8/2017
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Nam ngày 04/8/2017
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét