Tiêu Phong ơi… cạn chén! – Tác giả Vũ Đình Huy (QNhơn - SGòn)
Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017
Ai bảo
ngươi hùng vĩ như Thái sơn, ai bảo ngươi đại lượng như biển cả. Ai bảo ngươi
khoác nợ nhân gian. Ta biết ngươi không màng quyền cao chức trọng. Thời
bình chốn quan trường còn dăm ba người, ta miễn cưỡng chạm ly. Còn thời loạn ư,
chốn quan trường là nơi lũ súc vật chia phần, đâu phải là nơi ta và ngươi ghé
bước.
Tác giả Vũ Đình Huy |
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Vũ Đình Huy
Họ tên Vũ Đình Huy
Địa chỉ: TP.HCM
ĐT: 0712522559
Facebook: Huy Vũ Đình
_____
Vũ Đình Huy
TIÊU PHONG ƠI…. CẠN CHÉN!
***
Ai
bảo ngươi hùng vĩ như Thái sơn, ai bảo ngươi đại lượng như biển cả. Ai bảo
ngươi khoác nợ nhân gian.
Ta
biết ngươi không màng quyền cao chức trọng. Thời bình chốn quan trường còn dăm
ba người, ta miễn cưỡng chạm ly. Còn thời loạn ư, chốn quan trường là nơi lũ
súc vật chia phần, đâu phải là nơi ta và ngươi ghé bước.
Ngươi
biết nâng niu Rượu. Ngươi uống rượu như thưởng thức nhan sắc. Nhìn ngươi uống,
lòng ta khoái hoạt lạ kỳ. Ngươi không lắm lời, cứ nâng ly lên và ung dung đặt
xuống. Ôi, manh áo Cái bang nghèo hèn vẫn lóng lánh trượng phu. Chỉ động tác
nâng ly và đặt xuống thôi, ngươi cũng chói sáng vẻ đẹp hào hùng. Hôm đó ta đến
muộn. Khi ta đến, ngươi đã đi rồi. Ta vốn một đời lỡ nhịp, trên mặt bàn chỉ còn
Hồ trường bừa bãi và thấp thoáng hình bóng ngươi. Ta đành ngồi lại và uống một
mình. Ngoài đường không bóng người, trời xao xác tuyết bay. Những cánh tuyết lả
tả nhuộm kín chiều như một mùa Thu trắng. Chén rượu không tri kỷ trở nên nhạt
thếch vô hồn. Ta cầm Ngọc trúc lên thổi một đoạn, chợt giật mình… Không có
ngươi, ta thổi làm gì… cho ai.
Ta
biết ngươi trọng tình bằng hữu và đam mê võ công. Mười tám chiêu thức Hàng long
Thập bát chưởng được lưu truyền qua bao thế hệ, nhưng chỉ đến tay ngươi mới
phát huy hết được tinh túy. Bởi vì Võ học có khác gì các bộ môn Nghệ thuật khác
đâu. Phải có thông tuệ, tư chất và một tấm lòng vô thường, hồn nhiên với sân
si, thù hận mới lãnh hội Võ học đến tận cùng. Khi ngươi phô diễn Hàng long thập
bát chưởng. Ta ngỡ như rồng đang bay phượng đang múa, ánh mắt ngươi trong vắt,
tuyệt nhiên không chút oan cừu. Như thế mới là đỉnh cao Võ học.
Hình
như trong đời ngươi chỉ có đúng nghĩa hai bằng hữu. Nhà sư hồn nhiên Hư trúc và
tên Thiên hạ đê nhất dại gái họ Đoàn. Ôi… ta một đời ngưỡng mộ nhan sắc cũng
phải cúi đầu gọi họ Đoàn là sư phụ. Con mắt nhân gian mù lòa không thể nhận ra.
Chính những tên dại gái mới cảm nhận được hết vẻ diệu kỳ của nhan sắc. Cả cuộc
đời họ Đoàn chỉ quì gối trước một ngai vàng duy nhất chỉ dùng để tụng ca nhan
sắc. Và hắn. Tên nô lệ tận tụy nhưng hạnh phúc hơn hẵn mọi Vua Chúa trên đời.
Như một kẻ hà tiện biết rõ giá trị bạc tiền, như một kẻ điên cuồng say đuổi bả
vinh hoa. Kẻ đắm say nhan sắc cũng vậy. Hắn thờ phượng nhan sắc, và thản nhiên
dẫm đạp các giá trị Ta bà còn lại … Ôi….. Ta không thể nói hết bằng lời. Ngưỡng
mộ họ Đoàn lắm thay… ngưỡng mộ lắm thay.
Phật
đâu có trong Chùa, đâu có trong câu Kinh tiếng Kệ hay trong tiếng chuông ngân.
Phật ở trong tâm mỗi người. Hồn nhiên với hận thù, ngơ ngác với hơn thua là
Phật. Viết đến đây ta bất giác bật cười, nhớ tới lão Đường tăng lẩm cẩm dắt lũ
đệ tử đi Tây phương thỉnh Kinh. Kinh nào có ở Tây phương, nhưng con đường thỉnh
Kinh lại là con đường NGỘ. Câu Kinh hay nhất chính là câu Kinh trong tâm, là
câu Kinh vô ngôn, vô tự.
Chẳng
cần phải xuống tóc, khoác Cà sa, cái tâm trong veo của Hư trúc đã là Phật. Một
đời Hư trúc không biết hận thù, sân si, sống hồn nhiên như cỏ cây hoa lá. Hắn
chẻ củi, quét sân Chùa cũng dồn hết tâm trí như người cầm cân nảy mực. Với hắn.
Công việc nào cũng như công việc ấy, quan trọng như nhau. Thế gian này có bao
nhiêu Vị Cao tăng, có mấy ai sắc không như Hư trúc. Thật quí giá xiết bao… quí
giá biết dường nào.
Ngươi,
Hư Trúc, Họ Đoàn và Ta là bốn mảnh đời và thân phận khác nhau. Ta gặp nhau qua
cái Tâm và sự xô đẩy của định mệnh. Ta vô duyên chưa rót được ly rượu kết giao
với các ngươi cũng là định mệnh. Cũng vì Ta sinh ra giữa cõi trần để tấu mỗi
cung đàn lỡ nhịp. Ha ha…
Ngươi còn có quê hương để được yêu thương và
tuyệt vọng, để còn được chua xót đâm mũi tên vào ngực mình tự vẫn. Cái chết của
ngươi sẽ cho những hoa lá yêu thương đơm hoa kết trái. Ngươi không mê đắm nhan
sắc nhưng vẫn có tình yêu. Dù ngươi không mê đắm, nhưng tình yêu vẫn là món quà
lớn nhất mà Thượng đế đã hào phóng ban cho cái cõi Ta bà khốn nạn này. Ngươi
nằm xuống còn có bao nhiêu nước mắt và khói hương. Nước mắt rơi xuống hay khói
hương bay lên cùng là một vận Sắc không. Có phải vậy không hở Tiêu Bang
chủ.
Ngẫm
lại, ngươi may mắn hơn ta. Ta có gì đâu… ngoài một chiều nay giữa Nhạn môn quan
hoang lạnh. Xa xa, văng vẵng tiếng kêu thê thiết của đàn chim Nhạn vội vã trốn
rét bay về.
Tuyết
lại rơi dày. Một màu trắng nhuộm kín Nhạn môn Quan. Ta rót ra hai chén rượu
đây. Chén này ta uống cạn, chén kia ta hắt xuống đỉnh trời.
Nào….cạn
chén nhé…Tiêu Phong!.
Nguồn: Facebook Huy Vũ Đình
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét