Ngày cha – Trần Hữu Hội (Sài Gòn)
Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017
Cha tôi ra đi khi tôi
còn học lớp 8 (Tám). Từ ngày cầm bút, tôi viết nhiều, nhưng viết về Cha, Me,
rất ít. Chỉ hai lần, một lần trong truyện ngắn "Chôn nhau cắt rốn" và
một lần nữa trong truyên ngắn "Phần số của anh tôi"..
Tác giả Trạch An Trần Hữu Hội
Họ tên Trần Hữu Hội
Sinh 1955. Tại An Lưu, Quảng Trị.
Thường trú trước 2015: Ninh Sơn, Ninh Thuận
Nơi ở và viết hiện nay: TP. Sài Gòn
Email: trachan555@yahoo.com.vn
_____
Cha
tôi ra đi khi tôi còn học lớp 8 (Tám). Từ ngày cầm bút, tôi viết nhiều, nhưng
viết về Cha, Me, rất ít. Chỉ hai lần, một lần trong truyện ngắn "Chôn nhau
cắt rốn" và một lần nữa trong truyên ngắn "Phần số của anh
tôi"..
Tôi
thừa biết rằng tất cả những gì tôi có được trong tâm hồn là nhờ Cha và Mẹ. Cha
tôi có kiến thức rộng, học nhiều...Nhưng Mẹ tôi lại không biết chữ! Thế nhưng
từ lúc nào không hiểu được, cha tôi đã đọc cho mẹ tôi nghe và thuộc lòng "Lục
Vân Tiên", những câu chuyện về lòng hiếu thảo như "Nhị Thập tứ
hiếu", những truyên làm người qua điển cố, điển tích xưa và những câu ca
dao, tục ngữ... Trí nhớ của Mẹ rất tuyệt. Tôi nghe lại từ mẹ... cũng có qua lời
ru... Một thời tôi tự hào là thừa hưởng trí nhớ ấy của bà.
Khi
lấy bút hiệu cho mình, tôi nhớ ơn hai đấng sinh thành bằng cách ghép tên hai
làng Mẹ và Cha lại rối lấy hai chữ: Thượng
Trạch (Quê Mẹ) An Lưu (Quê Cha) = Trạch An, đặt trước tên khai sinh mà cha tôi
đặt cho mình: Trạch An-Trần Hữu Hội.
Bời
vậy, khi tôi xuất bản tập truyên đầu tay "Hạt Mầm Trót Vay" Nhiều
người tưởng là hai tác giả, hoặc tôi viết chung với... Trạch An nào đó.
Tôi sống với anh Trần Hữu Giáo (Giao Tranhuu)
chung với cha mẹ cho đến sáng ngày hai anh em cùng chứng kiến phút giây cha tôi
trút hơi thở cuối cùng, trong tay anh tôi. Vài tháng sau, anh tôi vào trường BB
Thủ Đức, khóa 4/71.
Lớn
hơn và trí nhớ vẫn còn tốt hơn tôi, nên anh tôi biết và còn nhớ những sự kiên
trong đời Cha tôi rất rõ... Anh viết bài này nhân ngày lễ Cha làm tôi xúc động
mạnh, nhưng không chia sẻ được mà phải coppy về tường của mình!!! (cuối bài
không có nút chia sẻ mà anh tôi thì không biết gắn thẻ !!!)
***
Mời
các bạn đoc bài viết của anh tôi, Trần Hữu Giáo:
NHỚ VỀ MỘT NGƯỜI CHA
Trần Hữu Giáo
Mãi
tới hôm nay.... Trước bàn phím máy vi tính bất chợt tôi muốn viết về Cha tôi....
Không phải vì tôi không hề nhớ tới cha tôi, mà vì một người Cha thì cũng như
bao người Cha khác.... Cũng hết lòng Yêu thương con cái.... Cũng một đời hy
sinh cho một thế hệ tương lai với dòng máu đích truyền của chính mình.... Nên
không nói ai cũng điều biết "Công cha như núi Thái sơn"
Cha
tôi sinh ra trong một Gia đình Nho giáo đích thực... Ông nội tôi và ngưới em
ruột cùng tham dự khoa thi Hương năm Thứ 6 ... Thành Thái khai khoa... Oái ăm
Ông nội Em lại trúng tuyển Tú tài năm đó nên được gọi là Ông Tú mà Ông nội tôi
lại hỏng nên chỉ được gọi là ông Khóa... Năm sau Triều đình bỏ các khoa thi Hội
nên cả hai về quê sống đời bình thường dân dã.... Nhiều lần Huyện mời Ông Tú
lên Huyện làm việc, nhưng Ông đã thắng thắn từ chối. Ông tự mình chấm một lá số
Tử vi và nói cho Ông nội tôi là mạng em là mạng Đắc tam không nên không sống
lâu đươc... Bao nhiêu ruộng triều đình cấp anh lấy cuối mùa đong cho em đủ ăn
và từ đó ông chấp nhận một cuộc sống an nhàn và chết năm 38 tuổi...
Cha
tôi là con trai thứ của Ông nội tôi… cùng truyền thống gia đình nên theo Hán
học cho tới năm 19 tuổi thì không còn khoa thi nào nào nữa nên phải chuyển qua
học Quốc Ngữ... Mãi tới năm 25 tuổi mới đổ được bằng Cao Đẳng Tiểu Học
(Primaire) và được bổ làm Thừa phái phủ Hải Lăng dưới thời Ông Ngô Đình Diệm
làm Tri phủ.... Cuộc sống tưởng chừng An nhàn .... Cha tôi lấy vợ sinh năm
người con nhưng đều Hữu vị vô danh, không nuôi được... Rồi mẹ tôi cũng mất theo
các Anh chị... Ngày Ông Ngô Đình Diệm chuyển vào làm Tổng đốc Quảng Nam, Ông
gọi cha tôi và bảo: "Làm Hành chánh dù là gì cũng là tay sai cho Pháp.... Thầy
cải ngạch xin chuyển về làm Giáo viên đi'' vì thế nên Cha tôi xin chuyển về làm
Giáo viên dạy trường Sơ cấp Đạo Đầu cho gấn nhà... Sau nhiều năm sống độc thân
cùng Ông nội tôi.... Một người bạn, sau này là Ông Ngoại tôi, thấy cảnh góa bụa
nên thương cảm gả con gái cho, và vậy là Cha tôi cưới mẹ tôi lúc đã 42 tuổi mà
mẹ tôi chỉ mới 17 tuổi.
Trời
thương không muốn cha tôi tuyệt tự nên mẹ tôi sinh được 3 chị gái và một anh
trai.... Người anh của tôi sau này nhập khóa 3/70 trường BB Thủ Đức, rồi cũng
vắn số, chết năm 31 tuồi ở tiểu khu Phong Dinh. Cuộc sống thanh bình êm ả của
một ông giáo làng với Danh phận "Cửu phẩm văn giai" đủ cho gia đình
tôi sống đời hạnh phúc nơi làng quê... Thế nhưng thời thế đổi thay, năm 1945
Việt minh cướp chính quyền rồi kháng chiến.... Không biết vì một lý lẽ gì mà
Cha tôi bỏ Gia dình trường lớp lên tận Chiến khu Ba Lòng tham gia kháng chiến
mặc dù Ông không biết gì về Cộng sản mà chỉ biết Việt minh chống Pháp là đủ... Năm
1950 Cha tôi nhận một bài học đau đớn khi bị đưa ra đấu tố là Thành phần Tiểu
tư sản nên trả về địa phương khi cuộc kháng chiến sắp tới ngày thành công.
Vốn
là một nhà nho, Ông trở về làng làm lại Ông Giáo làng mà Hành trang mang về là
Bệnh hen phế quản sau bao năm khổ ải nơi Chiến khu Ba Lòng... Cỏ lẽ trời
thương kẻ có lòng vì dân vì nước nên năm 1952 lúc cha tôi gần 60 tuổi... mẹ tôi
sinh tôi... Nhà vốn quý con trai nên ông đặt tên cho tôi là Trần Như Nguyện và
đó chính là ước vọng của Cha tôi.... và hi hữu là 3 năm sau mẹ tôi sinh cho cha
tôi một người con trai nữa.... Vì không muốn Đoản vận nên Cha tổi cải tên cho
Tôi là Trần Hữu Giáo và Em tôi là Trần Hữu Hội.
Đất
nước chuyển mình.... Năm 1954 Ông Ngô Đình Diệm về nước lập chính quyền.... Cha
tôi vui mừng khôn tả nhưng vẫn An phận làm ông giáo làng vì tuổi cao sức yếu...
Là một vị lãnh đạo khôn ngoan.... Ông Diệm đã cho mời những người tay chân,
thuộc hạ cũ vào Tư dinh gặp mặt trong ngày sinh nhật hàng năm... Tôi còn nhớ
một hôm, xe hiến binh đến nhà mời Cha tôi lên tỉnh... Ông Tỉnh trưởng Nguyển
văn Đông cho người đưa ra nhà may Xuân Sang may hai bộ Veston, ra chợ may hai
cái Áo Đoạn và báo tin ông sẽ vào Tư Dinh gặp Tổng Thống để chúc thọ người.... Sau
chuyến đi Sài gòn, cha tôi được gặp Tổng Thống,.sau khi hỏi han sức khỏe và hỏi
chuyện ngoài quê nhà.... Tổng Thống dặn dò: Quảng Trị là Tỉnh địa đầu xa
trung ương.... nên nhớ quan tâm.... làm gì được cho tỉnh nhà thì cố gắng và vì
vậy Cha tôi một lần nữa lại phải làm cho Hội Đồng Xã tới ngày 1-11-1963.
Là
một người Cha nhân hậu… Cha tôi luôn yêu thương và bảo bọc con cái... Giáo huần
cho con Tam cương ngũ thường luôn lấy nhân nghĩa làm đầu… thế nhưng năm 1965
khi ba anh chị em chúng tôi đang học trên thị xã, Một Đêm mưa gió... Cha tôi bị
Chính quyền Giải phóng bắt đi cùng hai người khác.... May mắn người chỉ huy
cuộc Hành quyết là người học trò cũ nên đã giúp cha tôi trốn lên Thị xã.... Xét
về mặt nhân quả .... Cha tôi là một nhà Giáo ảnh hưởng Nho giáo nên không gieo
gió để phải gặt bão.... Sống cùng chúng tôi cho đến năm 1971 thì ra đi trong
thanh thản..
Nhớ
về Người, tôi luôn nhớ đến câu đối mà cha tôi làm khi phải rời quê lên tỉnh,
gia đình tôi phải nấu cơm tháng, cơm tuần cho thợ thầy làm kế sinh nhai:
"Bán cháo, bán cơm, không bán
nước.
"Mua đồng, mua trự, chẳng mua
quan."
Trần Hữu Giáo (Giao Tranhuu)
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Sài Gòn ngày 19/06/2017
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét