Home
» Thư viện thơ
» Một lần về Sài Gòn/ Đợi mùa thu về/ Đêm Sài Gòn bây giờ/ Đà Nẳng bốn… – Thơ Huy Uyên (USA)
Một lần về Sài Gòn/ Đợi mùa thu về/ Đêm Sài Gòn bây giờ/ Đà Nẳng bốn… – Thơ Huy Uyên (USA)
Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017
Vây
quanh trái tim bão dữ Cuộc tình chia biệt bao năm H.xưa một thời mộng ảo Bơ vơ
trời đất Sài Gòn.
Tác giả Huy Uyên
ĐT: 0903583673
Email: lesinh.lesinh@yahoo.com
_____
***
Vây quanh trái tim
bão dữ
Cuộc tình chia biệt
bao năm
H.xưa một thời mộng ảo
Bơ vơ trời đất Sài Gòn.
Tôi chong mắt nhìn
quanh tôi
Đã mất em từ dạo đó
Tình em phố rộng sông
dài
Trên cao ngọn đèn
vàng võ.
Nước mắt liệm khâm
quá khứ
Hoang trôi quay lại
Sài Gòn
Mưa, mưa ầm ào thác
đổ
Quên rồi ngày cũ nụ
hôn.
Tôi về ngày tháng
ngậm tăm
Kể từ đêm ta từ biệt
Nhớ không thôi đã
mười năm
Trời Sài Gòn buồn da
diết.
Ở sân bay em không
nói
Lúc ta lặng im cầm
tay
Em Pennsyl. tôi ở lại
Xa bỏ cuộc tình hôm
nay.
Em, tôi chiếc lá cuối
cùng
Ngậm ngùi Sài Gòn mưa
nắng
Giữ hoài nỗi nhớ, đợi,
mong
Đi trọn một đời xa
vắng .
Chiều sông Sài Gòn
chầm chậm
Trôi nghiêng lỡ hẹn
ngày về ...
ĐỢI MÙA THU VỀ
***
Ở đó mùa thu chưa về
Chiếc lá âm thầm rơi
rụng
Bỏ lại trong vườn nụ
cười
Cầm giữ trong tay
khoảng lặng.
Em đi mang theo con
tim
Hát khúc ca buồn con
phố
Gió có quay lại bên
em
Mắt môi buồn chi lắm
thế!
Thiếp mê một đời giấc
ngủ
Xa nhau có làm em
buồn
Sông xa chảy hoài nỗi
nhớ
Bên đường dấu xưa
bước chân.
Đà Nẵng lá thu chín
vàng
Mây bay lang thang
trú ngụ
H.xưa cổ tích tháng
năm
Em,tôi giấc mơ loài
quỷ.
Phải mắt em buồn bên
cửa
Có đợi chờ không thu
về?
Cuộc vui trốn miền
nhung nhớ
Bia mộ riêng tôi ngày
về.
Em có về không tôi
chờ
Ngoài trời sắc thu
vàng lá
Con đường nhớ dấu
chân xưa
Đâu đây âm vang tiếng
gọi.
Nhớ người!!!
ĐÊM SÀI GÒN BÂY GIỜ
***
Ngày và đêm Sài Gòn
thở dài
Những giọt nước mắt
âm thầm chảy
Mới đó đã
bốn-mươi-hai năm thấm đỏ
Ngậm tăm từng ngày.
Những mảnh đời xưa
ngủ yên
Kể từ đêm tháng tư từ
biệt
Mưa chiều sân bay da diết
Vẫy tay vĩnh biệt Sài
Gòn.
Thuyền lênh đênh biển
lặng thinh
Bỏ lại đất trời Sài Gòn
chết đứng
Chiếc lá cuối cùng
trong đêm vắng
Bỏ lại kiếp người đau
con tim.
Đạn giặc ghim thân
cha sục sôi
Em thơ ngây mắt chìm
chảo lửa
Bầy người tranh nhau
giằng xé
Cờ bay che khuất mặt
trời.
Em có mơ chăng một
ngày về
Bao năm làm thân trâu
ngựa
Bao năm đắm chìm bảo
tố
Tháng tư đày đọa
riêng tôi.
Thôi em tuổi chúng ta
đã già
Chôn đi ước mơ cháy
bỏng
Cầm trong tay mối thù
chột nín
Đào mộ chôn năm tháng
chết trôi.
Ai đứng bên
đường
nước mắt nghĩa trang
cầm giữ...
Huy Uyên (4-17)
ĐÀ NẴNG BỐN-MƯƠI-HAI
NĂM THẦM HỎI
***
Bỏ lại trái tim ở cầu
sông Hàn
Gió thổi bập bùng 42
năm
Người đã đi không hề
quay lại
Đứng cầm tay buồn xa
xăm.
Gần lắm ơi mây
Sơn-Trà-Đà-Nẵng
Biết người nào có dể
gì quên
Nhìn sông có tâm sự
buồn
Nhìn biển xót từng
giọt mặn.
Ngày đi căm hờn cay đắng
Nước mắt dấu cuối sân
ga
Tháng ngày máu người
đã cạn
Ngũ-hành-sơn hiu
quạnh tình sầu.
Em có về thăm Vườn
Hoa xưa
Ngày anh ba lô lên
đường em tiễn
Ngã tư Trưng Vương
ngào nghẹn
Bốn-mươi-hai năm ngày
đó đến giờ.
Cờ người bay cao xa
tắp
Phố phường nằm chết
xót xa
Mặt người đậm đen
nắng tắt
Ngậm ngùi trôi khuôn
mặt thây ma!
Hết rồi những chuyến
phà qua sông
Không còn ai cầm tay
nghiêng nón
Cầu tàu thôi người
đưa đón
Chia hai cuộc tình
cay đắng con tim.
Hỏi Đà Nẵng còn buồn
còn đợi
Trăng xưa nghiêng
chiếc bóng âm thầm
Em giữ cho tôi một
trời tăm tối
Em mang cho tôi một
thời lặng câm.
Hỏi Đà Nẵng của em và
tôi
Treo đời hai ta lên
cây đứng ngó
Ai bắn vào tim để đời
đem bỏ
Bốn mươi hai năm mòn
héo đêm ngày.
Mùa ấy tháng ba
phượng đỏ
Xuân chưa qua người
đi hẳn không về
Đứng bên sông nghẹn
lòng tiếc nhớ
Thù lòng rời bỏ xa
quê.
Tóc xanh xưa đã bạc
sớm mai
Dốc cầu Vồng nhớ lên
cầu Đỏ
Tháng ngày ngập chìm
gian khó
Lấp chôn từng đoạn
đời ai!
Đà Nẵng bốn-mươi-hai
năm thầm hỏi
Mộng người một giấc
mơ phai...
(3-17) Huy Uyên
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Đà Nẵng ngày 17/06/2017
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét