Kỷ niệm với “Tiếng gọi của quê hương” Dương Quốc Việt (ĐHSP. HàNội)
Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017
Tôi
như cảm thấy có lỗi vì đã rời xa “Tiếng gọi của quê hương” quá lâu, và quyết
định viết lại kỷ niệm này, để nó mãi thường xuyên ở bên tôi.
Tác giả Dương Quốc Việt
***
Tôi như cảm thấy có lỗi vì đã rời xa
“Tiếng gọi của quê hương” quá lâu, và quyết định viết lại kỷ niệm này, để nó
mãi thường xuyên ở bên tôi. Hà Nôi 16/6/2017.
Tôi
không còn nhớ rõ đã được nghe từ khi nào bản hợp xướng: Tiếng hát người chiến sĩ biên
thùy (viết
năm 1958) của nhạc sĩ Tô Hải (sinh năm 1927). Rồi một lần, có lẽ vào
khoảng giữa năm 1980, không hiểu sao từ trong một giấc mơ của tôi khi đó, mồn
một từ ký ức vọng về âm hưởng Chương III: Tiếng gọi của quê hương (chương
mà tôi thích nhất) của hợp
xướng gồm 4 chương này:
Chiều
chiều dừng chân đỉnh non sườn núi
(Ai đi xa xôi nhưng lòng vẫn vui)
Ngó trông xa xa tận phía chân trời
(Có người thương yêu ngày đêm ngóng
trông)
Quê hương yêu dấu bao người chờ trông
(Nơi quê hương xa xôi ai chờ mong)
Những đêm trăng rằm tiếng ca vang
lừng cùng người xa vắng
Đập lúa dưới trăng
Giờ này ở nơi xa xôi biên giới
Hát vang lời ca thiết tha yêu đời
Sông kia núi đó như giục lòng ta
Khó khăn mau vượt có chi ngăn được
tình yêu quê hương
Ngàn đèo ngàn non ngàn sông ngàn suối
(Ai đi xa xôi nhưng lòng vẫn vui)
Bước đi muôn nơi càng yêu quê nhà
(Có người thương yêu ngày đêm ngóng
trông)
Ai buông tay hái ngó nhìn trời xa
(Nơi quê hương xa xôi ai chờ mong)
Nón nghiêng nghiêng chào thắt lưng
hoa đào vờn bay trong nắng
Chiều xuống bên ta
Giờ này ở nơi xa xôi biên giới
Hát vang lời ca thiết tha yêu đời
Sông kia núi đó như giục lòng ta
Giữ yên biên thùy cho lòng tổ quốc
Việt Nam sáng ngời.
Sáng hôm sau, tôi lõm bõm hát câu được câu chăng “Tiếng gọi
của quê hương” và nói với một anh bạn đồng nghiệp: anh có thể thuộc và hát đầy
đủ bài này không? Không nói năng gì, anh hát! Trong không gian tĩnh lặng chỉ có
tiếng hát mà tôi cảm như chất giọng “nhà thờ” của anh, chúng tôi nhìn nhau
trong cảm xúc đến vô cùng.
Kể từ
đó tôi dành cho anh những tình cảm đặc biệt. Đó là anh Trần Quốc Thư một giảng
viên môn kỹ thuật nông nghiệp, con trai của một gia đình trí thức, bố anh là
một bác sĩ, nhà ở phố Bát Đàn-Hà Nội, anh vẫn ở lại đó (Trường đại học Tây Bắc)
cho đến hôm nay. Tôi đã đến thăm gia đình riêng của anh trên đó, nhân dịp
thỉnh giảng cho lớp cao học toán tại trường anh vào năm 2009, và từ đó tôi luôn
cầu mong cho anh chống đỡ được bệnh tật!
Năm
tháng trôi qua, biết bao biến động cùng với những thăng trầm, những tình cảm
vui buồn bao phủ, mặc dù vẫn thường xuyên tìm lại, nghe lại được những tác phẩm
mà tôi ưa thích, trong đó có nhiều tác phẩm mà người ta rất ít nhắc đến, nhưng
tôi đã quên bẵng “Tiếng hát người chiến sĩ biên thùy”.
Thế
rồi thật bất ngờ, đêm qua (đêm 15/6/2017) cái giấc mơ năm xưa một lần
nữa trở lại, âm hưởng của “Tiếng gọi của quê hương” lại vọng về. Và
ngay lập tức tôi đã tìm thấy nó, được cảm nhận về nó qua trình diễn của
những dàn hợp xướng với những kích cỡ khác nhau, thậm chí còn có cả những
dàn hợp xướng khổng lồ, chẳng hạn:
Tiếng gọi của quê hương (Tô Hải) – Hợp xướng Việt Pháp
Tiếng gọi của quê hương (Tô Hải) trích Chương 3
Tiếng hát biên thùy (Chương 3) V.A Lyric
Tiếng hát người chiến sĩ biên thùy (Chương 3)
– Hợp ca quê hương
Tiếng hát biên thùy, Chương 3
Nghe
lại một mình “Tiếng gọi của quê hương”, tôi như chết lặng với
biết bao hoài niệm, liên tưởng xa xôi, như xua đi những “âm thanh” nhức nhối
đang hiện hữu ở xứ sở này. Cùng với đó là những xót xa, nhất là khi biết
thêm về số phận đưa đẩy, long đong của bản hợp xướng cùng với tác giả
của nó. Có lẽ đây là bản hợp xướng mà tôi nghe không bao giờ thấy cũ.
Thiêng
liêng-bổn phận-day dứt-bi tráng-da diết-dâng trào, pha chất thánh ca, lai láng
bao la, còn có cả đâu đó nhạc điệu như tiếng tơ lòng réo rắt-vọng hồn xứ sở,
cất lên từ những đau thương, mất mát, chịu đựng, khao khát cảnh đoàn tụ-yên ấm-
thanh bình…, là những gì mà tôi cảm được sau những lần đã nghe “Tiếng gọi
của quê hương”. Và sẽ còn những gì gì nữa, những cảm nhận xuất hiện qua những
trình diễn khác nhau, những trạng thái và thời điểm khác nhau, nhất là ở dạng
không lời, chắc không ai có thể biết trước.
Cũng
cần nói thêm rằng những làng quê bắc Việt Nam vào thời điểm tổ khúc này ra đời
(1958), tuy hết bóng ngoại xâm, nhưng lại vừa trải qua một kiếp nạn khủng
khiếp, mà không sao có thể hàn gắn lại được. Có phải vì thế mà nhạc điệu “Tiếng
gọi của quê hương” thiếu vắng những tiếng ca tụng reo vui, như ai đó mong đợi
(!) Cũng vì thế mà tôi thêm thấu hiểu, vì sao nó đã từng là đối tượng của những
gã đao phủ, trần trụi-sính bạo lực một thời.
Tôi
như cảm thấy có lỗi vì đã rời xa “Tiếng gọi của quê hương” quá lâu, và quyết
định viết lại kỷ niệm này, để nó mãi thường xuyên ở bên tôi. Tôi hằng
mong cho “Tiếng gọi của quê hương” sẽ đi vào tâm thức của triệu triệu người, và
được trường tồn theo thời gian. Và dù bất luận như thế nào thì một ngàn lần,
tôi cảm phục, mến yêu và biết ơn tác giả, đã để lại cho đời một bản hợp
xướng như thế.
Hà Nội 16/6/2017
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Hà Nội ngày 28/06/2017
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét