Bùi Đông bình bài thơ “Đường dài” của Đặng Xuân Xuyến (Hà Nôi)
Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017
Lâu rồi
mới được đọc bài thơ thật đến vậy. Cách gieo vần thoáng khoát, lối ngắt câu hợp
lý với tâm trạng phiêu phiêu, bảng lảng, trăn trở, níu kéo, giằng xé đã chạm
vào nỗi riêng tư của từng người đọc.
Tác giả Đặng Xuân Xuyến
Họ tên Đặng Xuân Xuyến
Sinh sống tại Hà Nội
ĐT: 0903413075
_____
Câu chuyện tình được kể rất thật
Yêu mến tặng Huyền Thương
***
- Đừng mà.
Ở lại đi em
Ngoài kia
Trời đã buông rèm từ
lâu.
.
- Chúng mình đến
chẳng được đâu
Anh còn khuấy sóng bể
dâu làm gì
Thôi thì cứ để em đi
Mười lăm năm nữa còn
gì nét xuân
Anh dù vì nghĩa, chả
cần
ngó ngơ chi lũ dở đần
dở khôn
Trái tim
sợ lắm bước dồn
Thôi.
Em về.
Kẻo lời đồn
khổ anh
Nhà nghèo
duyên phận mỏng manh
Em neo chữ nghĩa chữ
tình với son
Anh dù chẳng vợ còn
con
Cố chen em chỉ nước
non phận hèn
Dằn lòng rồi cũng
phải quen
Thôi.
Em về
kẻo
mờ đèn
phố xa
.
- Ờ ...
Thì...
Em trở lại nhà
Khăn đây
em quấn
Ngõ xa
đường dài.
Hà Nội, đêm 13 tháng 05.2017
Đặng Xuân Xuyến
***
Bình Luận Bùi Đông
Lâu
rồi mới được đọc bài thơ thật đến vậy. Cách gieo vần thoáng khoát, lối ngắt câu
hợp lý với tâm trạng phiêu phiêu, bảng lảng, trăn trở, níu kéo, giằng xé đã
chạm vào nỗi riêng tư của từng người đọc.
Vừa
xem vừa lo hết và lại mong xem kết cục thế nào.
Ta
cũng hổn hển, gấp gáp, luống cuống theo tác giả từ mạch thơ. Hình như tác giả
viết một hơi, sợ không ghi kịp ý đang dồn dập tuôn trào trong tâm thức.
Đừng mà ở lại đi em
Ngoài kia trời đã buông rèm từ
lâu.
Bắt
đầu từ lời cáo từ giã biệt. Tác giả cuống quýt lo cho cái buổi vui ngắn chẳng
đầy gang trôi mất! Chàng vội năn nỉ, níu kéo chỉ sợ Em đi mất nên nêu
một lý do chẳng thuyết phục tý nào.
Ngược
lại, trong tình yêu thì người nữ luôn tỉnh táo, thực tế hơn:
Chúng mình đến chẳng được đâu
Anh còn khuấy sóng bể dâu làm gì
Thôi thì cứ để em đi
Mười lăm năm nữa còn gì nét
xuân
Cô
gái cũng nói vậy thôi để giải phóng tình thế dùng dằng khó dứt nhưng cũng đầy
ắp tiếc nuối và muốn ở bên nhau mãi mãi.
Con
người vốn hay mâu thuẫn, tự tạo phức tạp cho mình, cho hoàn cảnh để rồi đi cũng
dở, ở không xong.
Với
cách gieo vần khoáng thoát, cách nhả câu hợp lý cùng tâm trạng rất tâm trạng
làm cho người đọc bị cuốn theo lúc nào không biết.
Càng
lúc lời cô gái càng tha thiết, phân tích có tình có lý:
Anh dù vì nghĩa chả cần
Ngó ngơ chi lũ dở đần dở khôn
Trái tim sợ lắm bước dồn
Thôi em về, kẻo lời đồn khổ anh.
Khen
anh đấy, vì em mà chẳng thèm để ý đến cái lũ người chả giống ai cả. Chính em
cũng giống anh, vẫn thấy khó quyết định đi hay ở lại. Do đó đến lượt em nêu ra
lý do cũng kém thuyết phục: sợ lời đồn! Ai đồn? Sao lại khổ anh khi anh đang
vui những phút như bất tận thế này.
Và
EM ở đây là ai nhỉ? Càng cố tìm hiểu càng thấy bảng lảng, liêu trai! Mình cứ
thấy EM phảng phất, bồng bềnh, mờ nhân ảnh. Dù vậy, nhưng khối tình lại rất
thật, thật như dao cau cật nứa, sắc lẻm, ngọt ngào làm người đọc thấy như tứa
máu......
Cuộc
gặp gỡ nghe ra đượm sắc liêu trai, mộng mị nhưng rất nặng tình người. Người đọc
bất giác thèm được như vậy. Thương lắm, yêu lắm, gần lắm mà cũng xa lắm. Thì ra
dặm trường là vậy! Từ cõi thực đến cõi hư vô có một khoảng cách cảnh
giới!
Đọc
đến đây bỗng thấy thương tác giả, thương cô gái và... thương mình.
Thế
giới ta đang sống là thế giới lẫn lộn đồng cư của hư thực, yêu ghét, tốt xấu,
hạnh phúc và bất hạnh. Thôi thì hãy gạn đục khơi trong, hãy tử tế, nhìn ra quy
luật để mà hoàn thiện.
Cô
gái còn nói nữa, đã chào em về mà mãi chưa dứt nổi:
Nhà nghèo duyên phận mỏng manh
Em neo chữ nghĩa chữ tình với
son
Anh dù chẳng vợ còn con
Cố chen em chỉ nước non phận hèn
Dằn lòng rồi cũng phải quen
Thôi em về kẻo mờ đèn phố xa ...
Cảm xúc vỡ oà. Rõ ràng âm dương cách biệt
nhưng tình người chan chứa, thật đáng trân trọng. Thà gần hình bóng còn hơn vạn
lần xa mặt cách lòng.
Bất
giác không còn khoảng cách âm dương nữa. Một cách sống, một nghĩa tình đã neo
nhau lại bởi nghĩa, tình son sắt.
Ờ thì em trở lại nhà
Khăn đây em quấn ngõ xa đường dài …
Đến
đây tác giả mới nói. Câu nói như nghẹn ngang cổ họng, lo lắng cho khoảng cách
em đi ..
Bài
thơ khép lại rồi mà tôi vẫn thổn thức, buồn vui lẫn lộn nhưng rõ ràng thấy mến
tác giả vì sự thật lòng qua tiểu phẩm hay và nặng.
Thành Nam, 16 tháng 05.2017
Địa chỉ: 3/176 Phan Đình Phùng,
t/p Nam Định
Email: hatbuinhangian.db@gmail.com
Điện thoại: 090.219.18.04
Đặng Xuân Xuyến gửi đăng.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Hà Nội ngày 06/06/2017
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét