Thế gian nầy quý lắm em ơii – Thơ Trúc Thanh Tâm (Châu Đốc)
Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016
Khi cuộc sống ngày càng thêm chật
vật Bởi tình, tiền là nỗi khổ triền mien Ta sàng lọc lại mình bao kiến thức Treo
nỗi buồn lơ lửng mảnh trăng nghiêng!
Tác giả Trúc Thanh Tâm
Họ tên: Dư Thanh Tâm
Sinh năm 1949, tại Long Mỹ Cần Thơ
Quê gốc Cà Mau
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, Châu Đốc
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
QUÝ LẮM EM ƠI
Khi cuộc sống ngày càng thêm chật vật
Bởi tình, tiền là nỗi khổ triền miên
Ta sàng lọc lại mình bao kiến thức
Treo nỗi buồn lơ lửng mảnh trăng nghiêng!
Thời thế mới mà trông ra rất cũ
Chuyện đời xưa lại chẳng cũ bao giờ
Đời ngắn ngủi, đi hết đời chưa hết
Thơ viết hoài có đốt chẳng ra tro!
Sự việc gì mà ồn ào đến vậy
Có văn chương còn cứu rỗi cho đời
Có thầy thuốc còn cứu người thoát hiểm
Tận thế ư, nào phải trò chơi!
Nghe chim hót hương đời bay bát ngát
Đường chông gai vẫn vững bước chân mình
Lúc nào đó ta trở về cát bụi
Thật diệu kỳ trong cõi tử sinh!
Có nhiều lúc ta cám ơn, không nói
Sự lọc lừa nói chẳng cám ơn
Quên và nhớ sao đồng tình đến vậy
Yêu hòa mình, sống chẳng thiệt hơn!
Ta có trái tim và quê hương có một
Nên nâng niu như thể tình nhân
Ý tưởng bao la trong con người nhỏ bé
Cuộc trăm năm so lại thấy thật gần!
Nhìn lên thấy trời cao lồng lộng
Ngó ngang người, ta biết sống như ai
Đời ngắn ngủi, đi hết đời chưa hết
Bận lòng chi cho đến kiếp mai!
Còn thân thích, còn bạn bè hơn báu vật
Còn yêu đương, còn hưởng thụ của đời
Nửa sự thật đâu phải là sự thật
Thế gian nầy quý lắm, em ơi!
Khi cuộc sống ngày càng thêm chật vật
Bởi tình, tiền là nỗi khổ triền miên
Ta sàng lọc lại mình bao kiến thức
Treo nỗi buồn lơ lửng mảnh trăng nghiêng!
Thời thế mới mà trông ra rất cũ
Chuyện đời xưa lại chẳng cũ bao giờ
Đời ngắn ngủi, đi hết đời chưa hết
Thơ viết hoài có đốt chẳng ra tro!
Sự việc gì mà ồn ào đến vậy
Có văn chương còn cứu rỗi cho đời
Có thầy thuốc còn cứu người thoát hiểm
Tận thế ư, nào phải trò chơi!
Nghe chim hót hương đời bay bát ngát
Đường chông gai vẫn vững bước chân mình
Lúc nào đó ta trở về cát bụi
Thật diệu kỳ trong cõi tử sinh!
Có nhiều lúc ta cám ơn, không nói
Sự lọc lừa nói chẳng cám ơn
Quên và nhớ sao đồng tình đến vậy
Yêu hòa mình, sống chẳng thiệt hơn!
Ta có trái tim và quê hương có một
Nên nâng niu như thể tình nhân
Ý tưởng bao la trong con người nhỏ bé
Cuộc trăm năm so lại thấy thật gần!
Nhìn lên thấy trời cao lồng lộng
Ngó ngang người, ta biết sống như ai
Đời ngắn ngủi, đi hết đời chưa hết
Bận lòng chi cho đến kiếp mai!
Còn thân thích, còn bạn bè hơn báu vật
Còn yêu đương, còn hưởng thụ của đời
Nửa sự thật đâu phải là sự thật
Thế gian nầy quý lắm, em ơi!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 27/12/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét