Home
» Thư viện thơ
» Những mùa thi đã xa/ Chia tay Bến Tre và 2 bài thơ tiễn biệt – Thơ Phan Kỷ Sửu (TN)
Những mùa thi đã xa/ Chia tay Bến Tre và 2 bài thơ tiễn biệt – Thơ Phan Kỷ Sửu (TN)
Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016
Đâu còn
nữa những mùa thi Cũng như tán phương, tiếng ve... một thời Đâu còn nữa... Đã
xa rồi..! Phút giây đếm tiếng bồi hồi trong tim..!
Quê quán: TP. Tây Ninh Tỉnh Tây Ninh
Email: kysuuttv@yahoo.com.vn
_____
“Để nhớ những mùa thi đã xa”.
Đâu còn nữa những mùa
thi
Cũng như tán phương,
tiếng ve... một thời
Đâu còn nữa... Đã xa
rồi..!
Phút giây đếm tiếng
bồi hồi trong tim..!
Phòng thi bốn phía
lặng im
Như từng dòng chữ,
nỗi niềm xôn xao!
Ước mơ, hy vọng, ngọt
ngào
Chân trời lớn rộng
mai sau đang chờ...
Tìm đâu nhỉ, tuổi học
trò?
Mà mùa thi vẫn bất
ngờ, nôn nao...
Phố phường áo trắng
xôn xao
Tóc ai đó, giọt sương
nào ngủ quên?
Và dù nắng sớm chưa
lên
Vẫn lung linh ánh mắt
huyền sáng nay!
Bên em anh khẽ chòang
vai
Nhắc mùa thi trước...
đâu đây, hãy còn..!
Để day dứt, để bồn
chồn.!
Trường xưa, bạn cũ,
lối mòn, bóng cây...
Đâu còn nữa, những
tháng ngày
Ngàn phương, vạn nẻo,
biết ai tìm về?
Trông đàn em vào mùa
thi
Đôi mình trẻ lại phút
giây êm đềm!
Mùa thi 2016
CHIA TAY BẾN TRE!
(Đế nhớ chuyến tham quam-giao lưu với
Hội CGC Bến Tre -9- 4-2016)
Chia tay nhé Bến Tre
ơi!
Muốn mang theo cả đất
trời sau lưng
Rừng dừa xanh thẳm,
mênh mông
Như pha màu tóc bềnh
bồng vai ai
Nước dừa ngọt lịm mà
say
Chắc câu vọng cổ đâu
đây lắng vào!
Hay phù sa cứ nôn nao
Sông Tiền dào dạt gởi
câu tự tình
Vậy thì ghe cứ lênh
đênh
Cho thơ tôi được gối
lên sóng mềm
Chia tay nhé! Dễ gì
quên
Chiếc xuồng ba lá,
con kinh mơ màng
Đôi bờ dừa nước che
ngang
Khó tìm những sợi
nắng vàng mong manh
Thới Sơn cứ níu bước
mình,
Sầu riêng, mít,
nhãn... sao đành dời chân?
Ghé Cồn Phụng cứ bâng
khuâng
Chín con rồng ngẩn
ngơ trông theo người!
Qua Cồn Quy nhớ vành
môi
Rất hồng ai rót đầy
vơi rượu dừa
Cá chiên xù bữa cơm
trưa
Gạo miền châu thổ
hương đưa nồng nàn...
Rời cồn, sông nước,
xa dần
Cứ nhìn lại mãi. cứ
thầm gọi tên..!
Rồi xe lăn bánh thản
nhiên
Bóng cầu Rạch Miễu
cũng chìm khói mây...
Bến Tre thôi nhé,
chia tay!
Trong tôi sâu lắng
miền Tây hiền hòa.
VĨNH BIỆT FIDEN CASTRO, HUYỀN THOẠI MUÔN ĐỜI
Fiden Castro! Một
trái tim Cuba vĩ đại
Đã ngừng đập lại rồi
sao?
Tột cùng một nỗi đau
Từng trái tim nhân
loại
Không là dân trên hòn
đảo anh hùng ấy
Tôi vẫn không tin, lẽ
nào?
Phải vĩnh biệt đành ư
muôn đời huyền thoại?
Thề rồi đành phải
cuối đầu
Nuốt vào tim nước mắt
Tuổi chín mươi, kiếp
người còn, mất
Không phải bất ngờ
Nhưng khoảng trống
giũa cuộc đời bây giờ
Sao mà mênh mộng quá!
Tôi quý, tôi yêu Ông,
vì tôi yêu tất cả
Những ai hiểu đấu
tranh là hạnh phúc tuyệt với
Vì tự do, bất chấp
máu xương rơi
Vì nòi giống phải phá
tan tù ngục...
Ngày ấy đất nước này
đổ nát
Trong khói bom, trong
lửa đạn điêu tàn..
Vượt nửa vòng trái
đất xa xăm
Ông đứng giữa chiến
trường giương cao cờ Giải phóng
Vì Việt Nam, một vòng
tay lớn rộng
Cuba sẵn sàng... không
tiếc máu của mình!
Cuba sâu nặng ân tình
Cuba thủy chung đồng
chi...,
Fidel Castro
Một hành trình chiến
sỹ
Một tượng đài bất
diệt muôn đời
Tôi tha thiết gọi tên
Người
Đễ mãi mãi là nỗi
nhớ.!
Tháng 11/2016
TIỂN BIỆT NGHỆ SĨ ƯU
TÚ ÚT BẠCH LAN!
Đã khép lại rồi trang
đời “sầu nữ”
Đành trả về cát bụi
kiếp luân hồi
Đã tan vào hư không
một thân xác con người
Mà tiếng hát thiên
thu không hề mang số phận
“Má Út, Chị Út...”
thân yêu vẫn đâu đây bóng dáng
Vẫn đâu đây loáng
thoáng bức màn nhung
Một Châu Bích Lệ diểm
kiều nhớ “Thuyền ra cửa biển” mịt mùng
Một chị Hằng đáng
thương, nước mắt đẫm trái tim người mẹ...
Một “Nửa đời hương
phấn” đắng cay, một dì Hai giữa khóc cười, dâu bể
Vẫn mang “Tấm lòng
của biển” bao la...
Đến ngàn sau khúc “Tuyệt
tình ca”
Vẫn lắng mãi màu “Hoa
lan trắng”...
Từng vai diễn giàu
cái Tâm trong sáng
Nên đã mang sức sống
đến vô cùng..
Với nhân gian trọn
thủy trọn chung
Như cái “đạo” thiêng
liêng trên sân khấu...
Dưới ánh đèn Kim
Chưởng, Thanh Minh... hùng hậu
Tài sắc một thời lấp lánh
vì sao
Sự đam mê cho đến bạc
đầu
Vẫn cố thể hiện dáng “Mẹ
ngồi sàng gạo”!*
Vì tổ nghiệp vẫn
không quên con cháu
Đang rút cạn tơ lòng
cho nghệ thuật hôm nay
Chăm chút ân cần, cái
đúng cái say
Dìu dắt tận tình... không
hề tính toán
Nhớ từ thuở mười lăm giữa
phồn hoa dải dầu mưa nắng
Từng bước lang thang
kiếm sống nhọc nhằn
Mang kiếp hát rong
day dứt cung đàn
Bên người nhạc sỹ mù
khắp đầu đường, cuối phố
Lặng thầm cánh bèo
lênh đênh bể khổ
Bà luôn gánh một mình
cái khổ mà thôi...
Trắc trở tình duyên
nào oán trách ông trời
Mà cố sống vì mọi
người mà sống...
Và khi chiều xế bóng
Bà vẫn không khép cửa
sống riêng mình
Mà tìm đến những cảnh
đời bất hạnh xung quanh
Quên bệnh tật, quên
gian lao, vất vả
Chút tình người dẫu
không là phép lạ
Cũng phần nào xoa dịu
vết thương đau
Và tìm thấy niềm vui
thực sự tuông trào
Bà như trẻ lại đề vất
bỏ sau lưng dĩ vãng
Làm từ thiện là cho
mà chẳng nhận..
Cũng chính chính là
cách sống đạo từ bi..
***
Thôi cũng đành muôn
thuở chia ly
Sao tránh được nghẹn
ngào,thương tiếc,
Giây phút cuối hóa
thân câu kinh buồn da diết
Nguyện cầu anh linh
nghệ sỹ siêu thăng!
----
*
Vai diễn cuối cùng của chị Út còn trên sàn tập.
----
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Tây Ninh ngày 02/12/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét