Home
» Lý luận phê bình
» Nguyễn Thanh Tuyên bình bài thơ “Chút nắng cho hoa hồng” của Nguyễn Ngọc Hưng
Nguyễn Thanh Tuyên bình bài thơ “Chút nắng cho hoa hồng” của Nguyễn Ngọc Hưng
Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2016
…tình
yêu của Nguyễn Ngọc Hưng với Nàng Thơ đâu có kém thiêng liêng. Anh sao mà đi
được khắp như Valentine. Nhưng trong góc nhỏ ngụ cư của mình anh vẫn dâng hiến
cho nàng thơ bằng niềm yêu thương mãnh liệt. Anh vượt lên từ bao thiệt thòi
thân phận, lao động quên mình khai sinh cho bao con chữ. Chúng đã cất tiếng
khóc đón ánh nắng Trời trên trăm ngàn trang giấy trắng. Thiết nghĩ đây cũng là
huyền thoại tình yêu của một người trai với nàng Thơ trên đất Việt. Chính là
Thầy giáo Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng - Một người tôi chưa từng gặp mặt, nhưng đọc
thơ anh tôi luôn trân trọng quý yêu từ lâu trong tâm trí.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn Thanh Tuyên
Tên thật Nguyễn Thanh Tuyên
Sinh năm 1948 tại Phương Định - Trực Ninh - Nam Định
Còn có bút danh khác là: Thanh Phương - Thanh Tú
Nghề nghiệp: Bác sỹ
Hiện thường trú tại: Thành phố Hải Phòng
Hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng
Điện thoại: 0989094933
Email: bsnguyenthanhtuyen@gmail.com
(Thơ Nguyễn Ngọc Hưng)
Không rõ sắc hương
vẫn đinh ninh xác tín hoa hồng
Là hóa thân em đã
lặng lẽ bay về thơm bóng thu rất thật
Đêm phiêu phưởng ru
nửa trăng tròn giấc
Ngày vẩn vơ ôm một
khuyết mơ màng
Chẳng huyền ảo thiên
cung cũng không hư huyễn địa đàng
Chỉ là một góc vườn
lãng quên với vô vàn lá rơi quả rụng
Thế giới anh một đáy
sâu vùng trũng
Thừa mãi mưa buồn nên
quí từng giọt nắng hiếm hoi
Ngay cả lúc đông
người cũng ăm ắp đong đầy cảm giác lẻ loi
Huống chi anh đã hơn
nửa cuộc đời nếm trải mùi vị độc
đinh ngày qua ngày
gượng sống
Nhắm là mộng mở mắt
ra vẫn mộng
Hồ điệp bay qua cửa
sổ tâm linh tối sáng chập chờn
Không có ai để chiều
chuộng thiết tha cho dỗi giận hờn
Đành sẻ nửa chia đôi
cay đắng ngọt bùi với cô đơn chiếc bóng
Bóng thì im ỉm ìm im
thơ lại mờ ong mong hỏi mỏng
Thiếu bột thiếu đường
sao nặn bánh tình yêu
Bất chợt chiều nay
chim khách rộn ràng kêu
Mặc định cho em về
trước sân dù không ai gõ cửa
Giọt nắng đầu đông
bỗng rực lên màu lửa
Nhảy nhót đong đưa
như múa ca hong sưởi đóa nhung hồng!
Hoa
hồng đỏ, không biết tự bao giờ loài người chọn làm món quà đặc biệt cho lễ tình
nhân? Hương ngát sắc tươi đến rưng rưng của loài hoa này đã thể hiện cho tình
yêu bất diệt.
Huyền
thoại xa xưa kể rằng, tại một thung lũng xa xôi có một chàng trai Valentine
mang lòng yêu dấu nàng Shocolase. Họ là một đôi trai tài gái sắc yêu nhau đắm
say. Cô rất mê hoa hồng có màu đỏ thắm. Nhưng tiếc thay, cả thế gian chỉ có duy
nhất một loại hồng đơn sắc, trắng thuần. Bao lần người yêu tặng hoa hồng trắng
chỉ làm cho nàng đã buồn càng phiền muộn hơn.
Chiều
lòng, Valentine lặn lội khắp thung sâu núi thắm, rong ruổi khắp thế gian gắng
lần cho ra loài hoa mà người yêu mình mê đắm. Nhưng tìm đâu có thấy. Cuối cùng
chàng đã chọn một bông hoa hồng trinh trắng tuyệt vời, rồi tự cắt máu từ ngón
tay mình tỷ mỉ tưới đỏ lên mỗi cánh hoa. Thật diệu kì, dòng máu đỏ từ trái tim
đắm đuối của chàng đã làm cho bông hoa trắng kia thoáng chốc hóa thân thành
bông hồng rực rỡ kiêu sa. Song, đúng phút giây tưởng như thành công mãn nguyện
kia thì chàng Valentine gục xuống!...
Cũng từ đó hoa hồng đỏ được làm biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu.
Tôi
cứ băn khoăn, có phải xuất phát từ tình yêu đã trở thành “bất tử” ấy mà Nguyễn
Ngọc Hưng đã chọn tiêu đề thi phẩm “Chút
nắng cho hoa hồng” đặt tên cho tập thơ mới của anh do NXB Văn học ấn hành
tháng 11/2015 mới đây chăng?
Nhưng quan điểm của Nguyễn Ngọc Hưng cũng có nét riêng: Nếu hoa hồng kia
chìm khuất trong bóng tối tù mù sẽ không thể rực rỡ tỏa hương. Dù sao cũng rất
cần chút ánh dương cho người đời thưởng ngoạn. Có lẽ đó là tiêu chí, là lập
trường quan điểm trong sáng tác thơ của Nguyễn Ngọc Hưng?
Còn
người trai xứ Quảng chẳng phải là chàng Valentine truyền thuyết. Anh là con
người thực của thời hiện tại. Đã 34 năm rồi anh phải gượng sống “độc đinh” gò
bó ở một thế giới nhỏ hẹp, vất vả, ốm đau… như anh từng thổ lộ hoàn cảnh trong
thơ “một góc vườn lãng quên”, với
thân phận “hơn nửa cuộc đời nếm trải mùi
vị độc đinh ngày qua ngày gượng sống”.
Vùng lõm đó là đây:
“Thế giới anh đáy sâu vùng
trũng
Thừa thãi mưa buồn nên quí từng giọt
nắng hiếm hoi”
“Giọt” biểu trưng nhỏ bé, ít ỏi, còn hiếm hoi nữa, nên nói bao hàm sự đa
nghĩa, tồn tại theo chiều kích nông sâu trọn vẹn hình ảnh 3D của số phận con
người…
Tận
đáy sâu chật vật, thiếu thốn vật chất và sức khỏe dày vò….nhưng hình như Trời
run rủi bù lại cho anh có một tâm hồn lãng mạn, đa cảm, lúc nào cũng lãng đãng
như mơ:
“Không rõ sắc hương vẫn đinh ninh
xác tín hoa hồng
Là hóa thân em đã lặng lẽ bay về thơm
bóng thu rất thật”
Valentine, yêu Chocolate? Họ để lại hoa hồng cho tình yêu vĩnh cửu. Còn
Nguyễn Ngọc Hưng cũng say đắm nàng thơ chẳng kém. Anh đã tìm được những bông
hồng chữ dưới đáy thung sâu, được chút nắng soi qua những cánh mỏng, nhụy vàng.
Vì tình yêu Valentine ngã xuống, còn Nguyễn Ngọc Hưng vẫn vươn dậy mãnh liệt
yêu và sống trọng vẹn với nàng Thơ.
Đêm
đêm anh vẫn tâm sự “với chiếc bóng của
mình” thao thức vì em. Ngày lại ngày chẳng yên ổn đâu vì băn khoăn với bao
con chữ chưa tròn.
Thơ
thường trú và ẩn hiện trong tâm hồn anh như cánh bướm đẹp chập chờn bay qua cả
lúc thức lúc mơ:
“Nhắm là mộng mở mắt ra vẫn
mộng
Hồ điệp bay qua cửa sổ tâm linh tối sáng
chập chờn”
Từ
tế bào thần kinh nhậy bén cộng với tâm linh trừu tượng sáng trong Vũ Ngọc Hưng
anh tìm ra lối thoát, hiếm khi khi thấy anh than thân trách phận:
“Không có ai để chiều chuộng thiết tha cho
dỗi nhận hờn”. Đúng thế! Anh nhận rõ điều ấy. Độc giả luôn cần đến thơ hay,
lay động được cõi hồn sâu lắng nên họ chẳng thể linh động cho sự đau yếu tật
nguyền để đón nhận một sản phẩm tinh thần bọt xốp, bập bênh…
Là
nhà thơ chuyên nghiệp đã khẳng định mình, anh luôn nhắc nhở mình không thể dễ
dãi, sống giả với thơ. Khiêm tốn dặn mình mà như anh còn bộc bạch với ai đó yêu
thơ:
“Đành sẻ nửa chia đôi cay đắng
ngọt bùi với câu thơ chiếc bong
Bóng thì im ỉm im im thơ lại mờ ong
mong hỏi mỏng
Thiếu bột thiếu đường sao nặn ra bánh
tình yêu”
Một
khi thơ mà nghĩa bóng thì câm, thơ lờ mờ mỏng dính thì sức hàm chứa sao có chỗ
nằm. Phải có nguyên liệu bột tinh, đường kính may ra qua khuôn sáng tạo mới có
bài thơ tình ngọt ngào gan ruột. Thơ phải có rung ngân vang động tới thích giác
con người. Thơ dù dứoi hình thức nào cũng không được vón cục, phải có chức năng
chuyển tải bao điều sâu xa từ trái tim người viết được người đọc đồng cảm thành
bạn tri âm tri kỉ. Điều cốt yếu là phải có nguyên liệu chắt ra từ cuộc sống,
những nếm trải vị đời, quan trọng hơn là phải dung dưỡng được tình người …
Những điều ấy anh nghiệm ra thôi cộng với khai thác vốn kỉ niệm cũ tại
quê hương xứ sở (ở cái thời còn lành lặn) nên Nguyễn Ngọc Hưng trở thành Thi
nhân giầu có. Anh đã trả nợ chốn Trần ai này 7 tập thơ tình, 7 tập thơ thiếu
nhi… Chưa kể đến in chung trong nhiều tuyển tập khác.
Quay
lại Khổ thơ đầu của ”Chút nắng cho hoa hồng”, nàng thơ bay về với anh tuy chưa
rõ hình hài, hương sắc, nhưng bằng linh tính, anh đã “xác tín” đó là hoa
hồng.
Bỏ
qua thân phận, hoàn cảnh, suy nghĩ về thơ của anh nghiêm túc đến linh thiêng…
chính vì thế nàng thơ đã đến bên anh. Nàng sưởi ấm cho anh. Anh bớt lẻ đơn cô
quạnh. Chính nhờ sự đùm bọc từ nhiều tấm lòng, (đặc biệt là tấm lòng nhân hậu
cưu mang của vợ chồng nghĩa tỉ Lê Thị Thu Hà) anh đã nhận được bông hồng từ
nàng thơ yêu dấu.
Tôi
có niềm tin như vậy khi ngẫm ngợi khổ thơ rất tâm đắc kết bài:
“Bất chợt chiều nay chim khách rộn
ràng kêu
Mặc định em về trước sân dù không ai
gõ cửa
Giọt nắng đầu đông bỗng rực lên màu
lửa
Nhảy nhót đong đưa như múa ca hong
sưởi đóa hồng nhung hồng”
Viết đến đây ta nhận tình yêu của Valentine mà Chocolase là tình yêu đòi
hỏi nhiều về vẻ đẹp màu sắc. Tình yêu tinh thần đó phải đổi bằng máu, bằng cả
mạng ngừoi. Còn tình yêu của Nguyễn Ngọc Hưng với Nàng Thơ đâu có kém thiêng
liêng. Anh sao mà đi được khắp như Valentine. Nhưng trong góc nhỏ ngụ cư của
mình anh vẫn dâng hiến cho nàng thơ bằng niềm yêu thương mãnh liệt. Anh vượt
lên từ bao thiệt thòi thân phận, lao động quên mình khai sinh cho bao con chữ.
Chúng đã cất tiếng khóc đón ánh nắng Trời trên trăm ngàn trang giấy trắng.
Thiết nghĩ đây cũng là huyền thoại tình yêu của một người trai với nàng
Thơ trên đất Việt. Chính là Thầy giáo Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng - Một người tôi
chưa từng gặp mặt, nhưng đọc thơ anh tôi luôn trân trọng quý yêu từ lâu trong
tâm trí.
Hải Phòng, 4h đến 6h ngày 10/11/2016
Mời
đọc thơ Nguyễn Ngọc Hưng
NGHĨ VỀ CÂY VÀ CỎ
Vàng thu chừng hối hả
Lá liệng chênh chao
gió vội vàng
Bồi hồi cây nhớ mùa
xuân trước
Hớn hở búp tơ đón
xuân sang
Tạo hóa xoay tròn
vòng Nhật-Nguyệt
Tóc bỗng rụng thưa
phải lá đời?
Tự vấn. Ơi lòng vào
lứa quả?
Dịu ngọt lịm thơm tới
bao nơi?
Buốt gió hanh hao về
lay cửa
Vật vã khẳng khiu cứa
nắng khàn
Biết lá luân hồi về
ấm cội
Trụi trơ cành, vân gỗ
miên man
Muôn thuở thảm xanh
từng san sẻ
Mướt mát miền thương
ngợp chân trời
Nắng ấm ươm hồng tràn
phía trước
Ngẫm cỏ tái tinh lọt
tia vui
Bình dị vươn lên trời
thanh thản
Xanh mướt an nhiên
cạn cuộc đời
Dù dại, hết mình đan
lối nhỏ
Dẫu cỗi cằn, chắt
nhựa, trổ hoa tươi
KẼ LÁ
Chỉ là kẽ lá nứt chồi
Từng say sợi nắng bồi
hồi giọt sương
Ấp iu nhựa quánh đêm
trường
Khát khao nhụy thắm
tỏa hương mai ngày…
TÂM SỰ CÙNG BẠN VĂN
Tặng V.Q.V
Nhớ, nhớ lắm một lần
theo Trại viết
Trăn trở biết bao
trước sóng gió bộn bề
Đêm thức trắng truyện
trò không kể hết
Bom đạn chiến hào ta
ôn lại, ta nghe…
Gần nhau thêm bởi sắn
bùi, măng muối
Hồn trắng trong hơn
ngọn suối đầu khe
Nung qua lửa quặng
ánh lên màu thép
Xít xoa thời ấm áp
chở che…
Nào dễ gì thành bạn
bè tri kỉ
Hợp nết nhau ơn nét
duyên thầm
Cùng trang lứa gần
tâm hồn bình dị
Tiếng tơ lòng sâu
lắng gặp tri âm
Dự Trại viết? Ôi biết
bao giờ nhỉ
Ta lại bên nhau như
Tam Đảo, Khánh Hòa
Tôi viết “Ơi Nha
Trang”, anh “Một đời tầm gửi”
Ao ước này, ngặt
nghèo lắm… tít xa…!
16h50p
27/10/2016
NHẬT KÍ NGOẠI THÀNH
Hiếm hoi lắm được
ngày xa ồn ã
Tận hưởng tre xanh
vin gió hát rì rào
Gà nhảy ổ tự hào ran
cục tác
Cá quẫy bất ngờ nắng
cảm động lao xao
Quanh ngõ rơm phơi
hương thảo lảo
Vồn vã đón người quấn
quýt mãi bàn chân
Tóc em mướt thế da em
thắm
Môi chúm chím hồng độ
hoa xuân
Liếc nhẹ tôi nhìn
theo ánh mắt
Mi cong chớp chớp
chắc phân vân
Quần xắn gối, gánh tì
vai hối hả
Chua mặn phèn khuất
phục bắp chân
Quê đảm người duyên
bền châu thổ
Hiện hữu miền thiêng
nhủ tôi về
Rũ bụi trọn ngày,
thăm xóm lạ
Ngóng lời khuyên… từ
nẻo khuất bến mê…
Mỹ Đức- Kiến An- HP 1/11/2016
BIỂN CHIỀU
Biển chiều nắng vãn
nhấp nhô
Lông chông gió cuốn,
lô xô sóng gầy
Chân trời ẩn hiện
vầng mây
Đượm hương bồ kết,
tháng ngày đăm đăm…
TỰ NGÂN
Chưa từng!
Chùng bõng là đây
Phì nhiêu sập lở, héo
gầy xác ve
Mọng hồng phút chốc
xanh se
Liêu siêu như thể bậc
hè thấp cao
Lần đầu!
Mà đã “ui chao!”
Đọa đầy!
Ao ước chiêm bao cõi
người
Gần xa mộng khớp rụng
rời
Câu thơ khật khưỡng
vụng lời tâm can
Ngước lên đèo gió mưa
ngàn
Nốt trầm chạm đáy cây
đàn một dây
Tan vào gió quyện
theo mây
Tự ngân khe khẽ những
ngày còn rung…
(Sau truyền hóa chất/ Lần 1
)
© Tác giả giữ bản quyền. . Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Hải Phòng ngày 03/12/2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét