Home
» Thư viện thơ
» Việt Nam nước tôi/ Bão lũ Miền Trung/ Bức tranh thế sự - Thơ Trúc Thanh Tâm (Châu Đốc)
Việt Nam nước tôi/ Bão lũ Miền Trung/ Bức tranh thế sự - Thơ Trúc Thanh Tâm (Châu Đốc)
Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016
Huyền
thoại nào của núi, của biển đông Hương của hoa, của người và của đất Trời
đất giao thoa làm lòng tôi ngây ngất Cho bao yêu thương se thắt trái tim
mình
Tác giả Trúc Thanh Tâm
Họ tên: Dư Thanh Tâm
Sinh năm 1949, tại Long Mỹ Cần Thơ
Quê gốc Cà Mau
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, Châu Đốc
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Huyền thoại nào của núi, của biển đông
Hương của hoa, của người và của đất
Trời đất giao thoa làm lòng tôi ngây ngất
Cho bao yêu thương se thắt trái tim mình
Sông Hương hiền hòa, chuông Thiên Mụ còn ngân
Cung đình Huế theo tháng năm sống mãi
Hồ Hoàn Kiếm mơ màng trong sương khói
Ải địa đầu oanh liệt đất Thăng Long
Đất phương Nam màu mỡ chín dòng sông
Tình nhân loại rạng ngời trong mắt nhớ
Việt Nam nước tôi, tài hoa còn muôn thuở
Gia Định - Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông!
Hương của hoa, của người và của đất
Trời đất giao thoa làm lòng tôi ngây ngất
Cho bao yêu thương se thắt trái tim mình
Sông Hương hiền hòa, chuông Thiên Mụ còn ngân
Cung đình Huế theo tháng năm sống mãi
Hồ Hoàn Kiếm mơ màng trong sương khói
Ải địa đầu oanh liệt đất Thăng Long
Đất phương Nam màu mỡ chín dòng sông
Tình nhân loại rạng ngời trong mắt nhớ
Việt Nam nước tôi, tài hoa còn muôn thuở
Gia Định - Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông!
BÃO LŨ MIỀN TRUNG
Tôi lặng người theo tiếng sét thinh không
Đồng bằng hổm rày mưa dầm thúi đất
Nắng mệt mỏi mặt trời đi trốn biệt
Thì làm gì có nắng ấm miền Trung
Dãy đất thân yêu, cơn bão lũ tột cùng
Cuốn theo hết biết bao người và của
Thượng Đế hỡi, dân tôi chưa hết khổ
Lại nhận thêm bao thảm họa trái ngang
Nước lũ dâng cao hay nước mắt tủi hờn
Cuộc sống mong manh bên thềm bóng tối
Những gương mặt cứ hằn sâu kinh hãi
Quỳ lại trời xin được chút mưa ơn
Đất nước Rồng Tiên còn trăm khổ ngàn buồn
Khi hạnh phúc bị cuộc đời xé rách
Bởi sự thật chưa bao giờ có thật
Tự dối mình và lừa dối lẫn nhau!
Đồng bằng hổm rày mưa dầm thúi đất
Nắng mệt mỏi mặt trời đi trốn biệt
Thì làm gì có nắng ấm miền Trung
Dãy đất thân yêu, cơn bão lũ tột cùng
Cuốn theo hết biết bao người và của
Thượng Đế hỡi, dân tôi chưa hết khổ
Lại nhận thêm bao thảm họa trái ngang
Nước lũ dâng cao hay nước mắt tủi hờn
Cuộc sống mong manh bên thềm bóng tối
Những gương mặt cứ hằn sâu kinh hãi
Quỳ lại trời xin được chút mưa ơn
Đất nước Rồng Tiên còn trăm khổ ngàn buồn
Khi hạnh phúc bị cuộc đời xé rách
Bởi sự thật chưa bao giờ có thật
Tự dối mình và lừa dối lẫn nhau!
BỨC TRANH THẾ SỰ
1. ĐỜI
Nợ đòi hoài khó trả: Yêu
Thời thế lo cơm áo: Liều
Chốn thiên đàng, địa ngục: Chào
Nghĩ tự do, nô lệ: Thua
2. SỐNG
Sống thực chất: Dân
Sống lên gân: Lính
Sống quyền bính: Quan
Sống dọc ngang: Trời
3. SỰ CẦN THIẾT
Hãy mạnh dạn thả ra
Những cái đúng từ lâu ràng buộc
Hãy mạnh dạn nhốt lại
Dù đó là lương tâm
Nhưng đã cỗi già, bệnh hoạn
Hãy mạnh dạn thả ra
Những con người thực chất
Bởi trong họ những niềm tin sáng rực
Ôm trong lòng hoài bảo của nhân dân
Hãy mạnh dạn nhốt lại
Dù đó là thời trang
Dù đó là quan điểm
Dù đó là quý hiếm
Nhưng không còn thiết thực với quê hương.
1990
Nợ đòi hoài khó trả: Yêu
Thời thế lo cơm áo: Liều
Chốn thiên đàng, địa ngục: Chào
Nghĩ tự do, nô lệ: Thua
2. SỐNG
Sống thực chất: Dân
Sống lên gân: Lính
Sống quyền bính: Quan
Sống dọc ngang: Trời
3. SỰ CẦN THIẾT
Hãy mạnh dạn thả ra
Những cái đúng từ lâu ràng buộc
Hãy mạnh dạn nhốt lại
Dù đó là lương tâm
Nhưng đã cỗi già, bệnh hoạn
Hãy mạnh dạn thả ra
Những con người thực chất
Bởi trong họ những niềm tin sáng rực
Ôm trong lòng hoài bảo của nhân dân
Hãy mạnh dạn nhốt lại
Dù đó là thời trang
Dù đó là quan điểm
Dù đó là quý hiếm
Nhưng không còn thiết thực với quê hương.
1990
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 15/11/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét