Lương Tâm Nhà Giáo/ Tình Khúc Miền Trung – Thơ Trúc Thanh Tâm (Châu Đốc)
Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016
Bao
năm, như áng mây đưa Tôi còn đi giữa gió mưa đời thường Bao năm, quen
lá sân trường Thương màu phấn bảng lấp mòn chỉ tay
Tác giả Trúc Thanh Tâm
Họ tên: Dư Thanh Tâm
Sinh năm 1949, tại Long Mỹ Cần Thơ
Quê gốc Cà Mau
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, Châu Đốc
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Bao năm, như áng mây đưa
Tôi còn đi giữa gió mưa đời thường
Bao năm, quen lá sân trường
Thương màu phấn bảng lấp mòn chỉ tay
Bao năm, tôi nợ trần ai
Đưa đò chữ nghĩa, sông dài đã quen
Bao năm, khan phổi, nhói tim
Lương tâm chưa thấy bình yên bao giờ
Bao năm, một đáp số dư
Tôi chia sớt để phù hư đời minh
Bao năm, ẩn một phương trình
Trí khôn, cơm áo, vô tình đi qua
Bao năm, chất oxy già
Tôi ngồi trắc nghiệm, đời là đường cong
Bao năm, không thẹn với lòng
Nghĩa nhân và chất xám ròng hiếm hoi.
Tôi còn đi giữa gió mưa đời thường
Bao năm, quen lá sân trường
Thương màu phấn bảng lấp mòn chỉ tay
Bao năm, tôi nợ trần ai
Đưa đò chữ nghĩa, sông dài đã quen
Bao năm, khan phổi, nhói tim
Lương tâm chưa thấy bình yên bao giờ
Bao năm, một đáp số dư
Tôi chia sớt để phù hư đời minh
Bao năm, ẩn một phương trình
Trí khôn, cơm áo, vô tình đi qua
Bao năm, chất oxy già
Tôi ngồi trắc nghiệm, đời là đường cong
Bao năm, không thẹn với lòng
Nghĩa nhân và chất xám ròng hiếm hoi.
TÌNH KHÚC MIỀN
TRUNG
1. LA GI YÊU DẤU
Đồi Dương mộng hồn chiều bàng bạc
Cho yêu thương mãi mãi nên thơ
Sông Dinh ơi, tình không biên giới
Đẹp biết bao hò hẹn, đợi chờ
Nặng lòng chi thói đời, ngôi thứ
Mình sánh đôi chung một lối về
Thơ trăn trở còn rơi nước mắt
Bởi muôn đời vẫn nặng tình quê
Vùng Suối Kiết qua dinh Thầy Thiếm
Đêm Khe Gà trời đất bao la
Thời gian bỗng trở nên khắng khít
Núi của em và sông của ta
Hương một thuở nghe lòng phơi phới
Vào đời ta nhè nhẹ mưa thơm
La Gi ơi, mùa xuân đang tới
Chín mọng đời những nụ môi ngon!
2. QUẢNG TRỊ GỞI LẠI EM
Chiều phố quận ta nghe mùa chuyển dạ
Mắt tiểu thư còn gợn chút u hoài
Con ve lạc, mùa hè ran tiếng khóc
Nắng rát lòng thắp lửa đỏ trên cây
Mù khói chiến, cổ thành sầu lặng lẽ
Ta phương trời cứ ùa tiếp chiêm bao
Nhớ Quảng Trị lòng ta như dao cứa
Nên dỗ dành xin hẹn lại em sau
Gió lật lá, khép mùa xưa vỡ kín
Ta đành lòng, không dám nói yêu ai
Dòng Thạch Hãn chở tình vào kỷ niệm
Xin một lần nhỏ lệ xuống tương lai!
3. ĐÀ NẴNG VÀO THU
Dỗ lòng cố nhớ, lại quên
Thuở em mắt biếc, tóc huyền dễ thương
Ngũ Hành Sơn, gió và buồn
Ta ngồi quán nhỏ, thả hồn mưa thơ
Lạ, quen dù chỉ tình cờ
Mà sao định mệnh sẵn chờ trăm năm
Sân bay từ bữa mưa dầm
Và khi quay gót trăm phần trăm đau
Đồi Dương mộng hồn chiều bàng bạc
Cho yêu thương mãi mãi nên thơ
Sông Dinh ơi, tình không biên giới
Đẹp biết bao hò hẹn, đợi chờ
Nặng lòng chi thói đời, ngôi thứ
Mình sánh đôi chung một lối về
Thơ trăn trở còn rơi nước mắt
Bởi muôn đời vẫn nặng tình quê
Vùng Suối Kiết qua dinh Thầy Thiếm
Đêm Khe Gà trời đất bao la
Thời gian bỗng trở nên khắng khít
Núi của em và sông của ta
Hương một thuở nghe lòng phơi phới
Vào đời ta nhè nhẹ mưa thơm
La Gi ơi, mùa xuân đang tới
Chín mọng đời những nụ môi ngon!
2. QUẢNG TRỊ GỞI LẠI EM
Chiều phố quận ta nghe mùa chuyển dạ
Mắt tiểu thư còn gợn chút u hoài
Con ve lạc, mùa hè ran tiếng khóc
Nắng rát lòng thắp lửa đỏ trên cây
Mù khói chiến, cổ thành sầu lặng lẽ
Ta phương trời cứ ùa tiếp chiêm bao
Nhớ Quảng Trị lòng ta như dao cứa
Nên dỗ dành xin hẹn lại em sau
Gió lật lá, khép mùa xưa vỡ kín
Ta đành lòng, không dám nói yêu ai
Dòng Thạch Hãn chở tình vào kỷ niệm
Xin một lần nhỏ lệ xuống tương lai!
3. ĐÀ NẴNG VÀO THU
Dỗ lòng cố nhớ, lại quên
Thuở em mắt biếc, tóc huyền dễ thương
Ngũ Hành Sơn, gió và buồn
Ta ngồi quán nhỏ, thả hồn mưa thơ
Lạ, quen dù chỉ tình cờ
Mà sao định mệnh sẵn chờ trăm năm
Sân bay từ bữa mưa dầm
Và khi quay gót trăm phần trăm đau
Sông Hàn, nắng đổi thay màu
Tháng năm để lạc dấu nhau, lỡ làng
Đêm nầy, Đà Nẵng thu sang
Ta nghe con sóng vỗ tràn bờ yêu!
4. HÒN CHỒNG
Nha Trang nắng xuống hẹn hò
Chiều chưa hết nhớ, gió hờ hững bay
Xa xa núi ngập trong mây
Gần nhau mới thấy mắt say điếng lòng
Lên trời sợi khói rưng rưng
Cánh diều thơ dại reo mừng, đứt dây
Chiều xưa mưa rớt nơi nầy
Chiều nay mưa rớt đắng cay vào hồn!
5. LỖI HẸN VỚI HUẾ
Ta còn lang bạt dòng đời
Em còn thả mộng với người xa xăm
Với em, bước đoạn tình gần
Với ta, còn những thăng trầm tình quê
Biển dâu đánh rớt câu thề
Tóc tơ ngày đó không về với nhau
Một người đau, một người đau
Ru miền nước mắt tan vào nhớ nhung
Trăng vàng Vỹ Dạ bao dung
Nhưng đành lỗi hẹn về cùng Huế yêu
Chiều nay lá đổ muôn chiều
Lòng ta muốn nói một điều với em!
6. BÃO LŨ MIỀN TRUNG
Tôi lặng người theo tiếng sét thinh không
Đồng bằng hổm rày mưa dầm thúi đất
Nắng mệt mỏi mặt trời đi trốn biệt
Thì làm gì có nắng ấm miền Trung
Dãy đất thân yêu, cơn bão lũ tột cùng
Cuốn theo hết biết bao người và của
Thượng Đế hỡi, dân tôi chưa hết khổ
Lại nhận thêm bao thảm họa trái ngang
Nước lũ dâng cao hay nước mắt tủi hờn
Cuộc sống mong manh bên thềm bóng tối
Những gương mặt cứ hằn sâu kinh hãi
Quỳ lại trời xin được chút mưa ơn
Đất nước Rồng Tiên còn trăm khổ ngàn buồn
Khi hạnh phúc bị cuộc đời xé rách
Bởi sự thật chưa bao giờ có thật
Tự dối mình và lừa dối lẫn nhau!
7. TRỞ LẠI QUY NHƠN
Trờ về góc phố ngày xưa
Thời gian chuyển động từng mùa đổi thay
Áo dài và tóc em bay
Ta thèm một chút nắng mai ngọt mềm
Gọi người, người bỗng xa thêm
Tìm em, kỷ niệm trôi biền biệt xa
Bóng đời nghiêng xuống bóng ta
Để nghe trong những phôi pha, ngậm ngùi
Quy Hòa, một thuở tình ơi
Qua cầu Thị Nại rớt lời cầu hôn
Để trăng Ghềnh Ráng dỗi hờn
Tháp Đôi nhớ nắng, ta buồn nhớ mưa!
8. ĐÈO HẢI VÂN
Ta lưng chừng ở Hải Vân
Mây kết bạn, gió tình thân quanh đời
Xa xa, non nước tuyệt vời
Hoa nhân thế trổ bông rồi, em yêu!
9. DÒNG THẠCH HÃN
Mịt mù khói chiến chiều mưa
Mắt em rớt hạt chảy thưa xuống lòng
Trôi cùng Thạch Hãn mênh mông
Đêm chia ly đó mặn nồng phố hoa
Cổ thành vững với phong ba
Áo em rợp trắng hồn ta, Nguyễn Hoàng!
10. NHỚ
Gió vờn sợi nắng, chiều rơi
Chim về núi, ngựa xuống đồi, vời trông
Phú Yên xa, xót xa lòng
Người về có nhớ nắng đòng đòng thơm!
11. ĐÊM HOÀNG CUNG
Đêm trong trí nhớ tình cờ
Ta xuôi ý thức theo mùa lửa hương
Huế thơ, đường phượng bay, buồn
Tóc em buông lệch đêm hoàng cung xưa!
Đêm trong trí nhớ tình cờ
Ta xuôi ý thức theo mùa lửa hương
Huế thơ, đường phượng bay, buồn
Tóc em buông lệch đêm hoàng cung xưa!
12. GIÓ XÔN XAO
Trên đối Mũi Né thiết tha
Ta nghe trời đất như hòa vào nhau
Điều gì mà gió xôn xao
Nha Trang xa nhớ, dễ nào tình quên!
13. CHÚT NÕN NÀ
Quảng Nam, buồn hắt buồn hiu
Em xa từ dạo lỡ liều yêu ta
Đời nhau, còn chút nõn nà
Đẹp trời Đà Nẵng, mình già em ơi!
14. CHIỀU TUY PHONG
Bất ngờ gặp lại biển xanh
Mấy mươi năm buộc tình anh chưa già
Mắt em cười mới hôm qua
Chút gì len lén chiều tà, Tuy Phong!
15. CÀ PHÊ BIỂN
Tháp buồn nhốt gió Nha Trang
Qua cầu Xóm Bóng, Ba Làng, chiều nghiêng
Cà phê từng giọt không tên
Mười lăm ngày đủ nhớ quên, một đời!
16. THĂM PHAN THIẾT
Liên Trì chuông mãi đong đưa
Ta thăm Mũi Né, cát xưa xửa hồn
Poshanư, mắt huyền sương
Nhớ mùi bánh Rế, tình thương tình chờ!
17. CHIỀU QUẢNG NAM
Hải Vân, trời đất nên thơ
Ngũ Hành, mây gió đợi chờ ru nhau
An Khê còn đó, em đâu
Sông Hàn êm ả tím màu chiều rơi!
18. VỀ BÌNH ĐỊNH
Đồ Bàn theo tháng năm trôi
Trăng Hàn Mạc Tử sáng trời Quy Nhơn
Ngô Mây, cô bé dỗi hờn
Ba mươi năm, một giọt buồn nhói tim!
Trên đối Mũi Né thiết tha
Ta nghe trời đất như hòa vào nhau
Điều gì mà gió xôn xao
Nha Trang xa nhớ, dễ nào tình quên!
13. CHÚT NÕN NÀ
Quảng Nam, buồn hắt buồn hiu
Em xa từ dạo lỡ liều yêu ta
Đời nhau, còn chút nõn nà
Đẹp trời Đà Nẵng, mình già em ơi!
14. CHIỀU TUY PHONG
Bất ngờ gặp lại biển xanh
Mấy mươi năm buộc tình anh chưa già
Mắt em cười mới hôm qua
Chút gì len lén chiều tà, Tuy Phong!
15. CÀ PHÊ BIỂN
Tháp buồn nhốt gió Nha Trang
Qua cầu Xóm Bóng, Ba Làng, chiều nghiêng
Cà phê từng giọt không tên
Mười lăm ngày đủ nhớ quên, một đời!
16. THĂM PHAN THIẾT
Liên Trì chuông mãi đong đưa
Ta thăm Mũi Né, cát xưa xửa hồn
Poshanư, mắt huyền sương
Nhớ mùi bánh Rế, tình thương tình chờ!
17. CHIỀU QUẢNG NAM
Hải Vân, trời đất nên thơ
Ngũ Hành, mây gió đợi chờ ru nhau
An Khê còn đó, em đâu
Sông Hàn êm ả tím màu chiều rơi!
18. VỀ BÌNH ĐỊNH
Đồ Bàn theo tháng năm trôi
Trăng Hàn Mạc Tử sáng trời Quy Nhơn
Ngô Mây, cô bé dỗi hờn
Ba mươi năm, một giọt buồn nhói tim!
19. HUẾ TRONG TA
Áo em tím cả Tràng Tiền
Qua trường Đồng Khánh để quên hẹn hò
Thần Kinh, ta nợ tới giờ
Chưa quên gốc phượng bên bờ sông Hương!
20. NÚI CÔ TIÊN
Em nằm xõa tóc
bên trời
Nhìn về cố xứ một đời nhớ thương
Nỗi lòng hai kẻ ly hương
Từng đêm đất khách giọt buồn rêu phong!
Nhìn về cố xứ một đời nhớ thương
Nỗi lòng hai kẻ ly hương
Từng đêm đất khách giọt buồn rêu phong!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 19/11/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét