Home
» Thư viện thơ
» Kiếp sống mong manh/ Ngược đời/ Lưỡi Răng Môi luận tranh – Thơ Đinh Xuân Vinh (Nam Định)
Kiếp sống mong manh/ Ngược đời/ Lưỡi Răng Môi luận tranh – Thơ Đinh Xuân Vinh (Nam Định)
Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016
Vội
vàng lá rụng hoa rơi Có ai sống mãi đời đời được đâu Những là đắp nhớ đổi sầu Vô
thường chợt đến một màu trắng tang
Tác giả Đinh Xuân Vinh
Họ tên thật Đinh Xuân Vinh
Quê quán: Khu 4 b TT. Ngô Đồng - Giao Thủy - Nam Định
ĐT: 0944590078
Email: Xuanvinh1601@gmail.com
_____
Lẩy Kiều
Vội vàng lá rụng hoa rơi
Có ai sống mãi đời đời được đâu
Những là đắp nhớ đổi sầu
Vô thường chợt đến một màu trắng tang
Ngày vui ngắn chẳng đầy gang
Nào ai mua được thời gian trở về
Cửa ngoài vội rủ rèm che
Từ bi hỉ xả đường về Tây phương
Lễ xong hương hỏa gia đường
Chờ người giác ngộ về nương nơi này
Tà tà bóng ngả về tây
Xa rời bể khổ tháng ngày gian nan
Mảnh tương phất phất gió đàn
Về nơi đất phật an nhàn Thiên thu.
Vội vàng lá rụng hoa rơi
Có ai sống mãi đời đời được đâu
Những là đắp nhớ đổi sầu
Vô thường chợt đến một màu trắng tang
Ngày vui ngắn chẳng đầy gang
Nào ai mua được thời gian trở về
Cửa ngoài vội rủ rèm che
Từ bi hỉ xả đường về Tây phương
Lễ xong hương hỏa gia đường
Chờ người giác ngộ về nương nơi này
Tà tà bóng ngả về tây
Xa rời bể khổ tháng ngày gian nan
Mảnh tương phất phất gió đàn
Về nơi đất phật an nhàn Thiên thu.
NGƯỢC ĐOI
Lẩy Kiều
Câu lục của cụ Nguyễn
Du
Lẩy Kiều là thú đặc thù xưa nay
Khát thành sợi gió tháng ngày
Ai người tri kỷ giãi bày đêm thu
Mùa đông bao táp lu bù
Mùa hè sương phủ mây mù ngày đêm
Bây giờ sự đã vẹn tuyền
Điều hòa nói xuống không nên quá lời
Chứng minh có đất có trời
Mùa đông vẫn quạt nỗi thời còn đâu
Gió chiều như gợi cơn sầu
Im đi! không sẽ mẻ đầu sứt tai
Đã không kẻ đoái người hoài
Mình là đầy tớ chủ sai phải hầu
Trải qua một cuộc bể dâu
Thôi thì ba đứa mình đâu được nhàn
Vẻ chi một mảnh hồng nhan
Chòng chành một bóng khi cần bỏ ra
Trộm nghe kẻ lớn trong nhà,
Ông giời to thế nhưng mà huyên thuyên
Bây giờ sự đã vẹn tuyền
Mùa đông nóng bức, tức điên cả người
Dẫu rằng vật đổi sao dời
Nhiệt tình hầu hạ không lười nghe chưa
Một lời nói chửa kịp thưa
Đời nó là vậy không ưa vẫn làm.
Lẩy Kiều là thú đặc thù xưa nay
Khát thành sợi gió tháng ngày
Ai người tri kỷ giãi bày đêm thu
Mùa đông bao táp lu bù
Mùa hè sương phủ mây mù ngày đêm
Bây giờ sự đã vẹn tuyền
Điều hòa nói xuống không nên quá lời
Chứng minh có đất có trời
Mùa đông vẫn quạt nỗi thời còn đâu
Gió chiều như gợi cơn sầu
Im đi! không sẽ mẻ đầu sứt tai
Đã không kẻ đoái người hoài
Mình là đầy tớ chủ sai phải hầu
Trải qua một cuộc bể dâu
Thôi thì ba đứa mình đâu được nhàn
Vẻ chi một mảnh hồng nhan
Chòng chành một bóng khi cần bỏ ra
Trộm nghe kẻ lớn trong nhà,
Ông giời to thế nhưng mà huyên thuyên
Bây giờ sự đã vẹn tuyền
Mùa đông nóng bức, tức điên cả người
Dẫu rằng vật đổi sao dời
Nhiệt tình hầu hạ không lười nghe chưa
Một lời nói chửa kịp thưa
Đời nó là vậy không ưa vẫn làm.
RĂNG-LƯỠI–MÔI LUẬN
TRANH
Răng, lưỡi luận tranh chuyện dại khôn
Thập thò kin đáo ở trong mồm
Răng, môi, mềm cứng cùng tranh luận
Nha, khẩu, thẳng ngay ngẫm thiệt hơn
Trời bảo! môi khôn, nên chẳng mất
Đất rằng! răng dại mới không còn
Chuyện đời thẳng thẳn thi rơi trước
Nghĩ lại mà xem chuyện dại khôn.
Thập thò kin đáo ở trong mồm
Răng, môi, mềm cứng cùng tranh luận
Nha, khẩu, thẳng ngay ngẫm thiệt hơn
Trời bảo! môi khôn, nên chẳng mất
Đất rằng! răng dại mới không còn
Chuyện đời thẳng thẳn thi rơi trước
Nghĩ lại mà xem chuyện dại khôn.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Nam Định ngày 22/11/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét