Bỗng dưng – Thơ Phan minh Châu (Nha Trang)
Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016
Gần đến
tết bỗng dưng mình thấy nhớ Bỗng dưng thèm... Và cứ thế bỗng dưng Những con
đường, phố cũ bỗng thành than Bỗng nhiên đẹp ... Bỗng nhiên thành nỗi nhớ
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
ĐT: 0922992662
_____
Gần đến tết bỗng dưng mình thấy nhớ
Bỗng dưng thèm... Và cứ thế bỗng dưng
Những con đường, phố cũ bỗng thành thân
Bỗng nhiên đẹp ... Bỗng nhiên thành nỗi nhớ
Bỗng dưng thèm... Và cứ thế bỗng dưng
Những con đường, phố cũ bỗng thành thân
Bỗng nhiên đẹp ... Bỗng nhiên thành nỗi nhớ
Ta đã lỡ xa quê đành khất nợ
Tuổi thơ mình năm tháng những hoài mong
Tết cận kề lòng bỗng thấy xuân xanh
Những ngày tháng hồn nhiên bên sách vở
Ta bỗng nhớ một dòng sông bến chợ
Một con đường một góc phố ngày xưa
Thuở ta còn dệt mộng những trang thơ
Còn dệt mộng những tình yêu đã khuất
Ôi thành phố những mùa xuân sực nức
Chút hương lòng ngào ngạt mãi không quên
Thành phố mình... ừ thành phố không tên
Nhưng năm tháng đã đi vào nỗi nhớ
Một con phố nghèo hơn manh áo mẹ
Đã chở che đã đùm bọc bao đời
Bốn trăm năm bao vật đổi sao dời
Vẫn ấm áp khi mùa đông bão tố
Nhớ những mùa xuân trong căn nhà nhỏ
Đêm giao thừa ngào ngạt cái hương quê
Bên cốc trà cha họa những vần thơ
Mẹ nhúm lửa đun sôi nồi bánh tét
Tiếng pháo nổ đến cái giờ mừng tuổi
Mỗi phong bì thắm nghĩa mẹ ơn cha
Ta bỗng nhiên thành đứa trẻ hào hoa
Tung tăng phố để khoe quần áo mới
Ôi thành phố đã nuôi ta khôn lớn
Đã chở che đã đùm bọc bao đời
Ta chợt nhớ nấm mồ nơi đất mẹ
Bao năm rồi hoa cỏ xác cơ phơi...
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Nha Trang ngày 16/11/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét