Chùm thơ “Người đi” của Lương Bút (Thị xã La Gi, Bình Thuận)
Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016
Người
đi bóng phố thả dài Hiên trăng rêu phủ gió cài rèm thu Hoang vu mù lối xa mù Rót
buồn thiên cổ chiều đu đưa chiều
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Lương Bút
Họ và tên Lương Bút
Bút danh: Giang Đà, Lương Bút
Chủ tịch Chi hội VHNT thị xã La Gi, Bình Thuận
Hiện sống ở thị xã La Gi, Bình Thuận
Email: luongbutlagi@gmai.com.
_____
NGƯỜI ĐI
Người đi bóng phố thả dài
Hiên trăng rêu phủ gió cài rèm thu
Hoang vu mù lối xa mù
Rót buồn thiên cổ chiều đu đưa chiều
Người đi mưa phố đìu hiu
Nghe băng quơ lạnh cô liêu ướt lòng
Mây về cố xứ ướm đông
Chênh vênh chiếc lá mây bồng bềnh bay
Người đi vàng lá thu gầy
Muộn mùa gọi thức cay cay mắt chiều
Đá mồ côi vệt rong rêu
Mênh mông chiếc bóng hắt hiu gió hờn
Người đi phố trở trăn buồn
Lệch vầng thơ để mỏi mòn thương trăng...
Hiên trăng rêu phủ gió cài rèm thu
Hoang vu mù lối xa mù
Rót buồn thiên cổ chiều đu đưa chiều
Người đi mưa phố đìu hiu
Nghe băng quơ lạnh cô liêu ướt lòng
Mây về cố xứ ướm đông
Chênh vênh chiếc lá mây bồng bềnh bay
Người đi vàng lá thu gầy
Muộn mùa gọi thức cay cay mắt chiều
Đá mồ côi vệt rong rêu
Mênh mông chiếc bóng hắt hiu gió hờn
Người đi phố trở trăn buồn
Lệch vầng thơ để mỏi mòn thương trăng...
KHUẤT DÁNG EM RỒI
Xa ngái đường xa mờ
lối gió
Dường như rừng khép lá đau đau
Ta từ xa xứ sờn bâu áo
Em nhớ bao lần ta khóc nhau
Dường như rừng khép lá đau đau
Ta từ xa xứ sờn bâu áo
Em nhớ bao lần ta khóc nhau
Em gieo bãi nhớ dài
chi lạ
E chừng đá sỏi cũng mang mang
Gió nghịch thúc rèm đêm nguyệt lạnh
Ngoài song trăng thả bóng hoang tàn
E chừng đá sỏi cũng mang mang
Gió nghịch thúc rèm đêm nguyệt lạnh
Ngoài song trăng thả bóng hoang tàn
Mơ mãi màu xanh trong
sóng mắt
Và biêng biếc lá khắp non ngàn
Ta đi vội chuyến qua đò chật
Khuất dáng em rồi... lạnh phố hoang
Và biêng biếc lá khắp non ngàn
Ta đi vội chuyến qua đò chật
Khuất dáng em rồi... lạnh phố hoang
Rồi bữa em về miền lạ
lẫm
Mây buông ngập ngụa khói phiêu linh
Vó câu luân lạc miền tan hợp
Rủ hồn trong sa mạc ba sinh
Mây buông ngập ngụa khói phiêu linh
Vó câu luân lạc miền tan hợp
Rủ hồn trong sa mạc ba sinh
Đêm say ly rượu run
từng ngụm
Nhớ nhớ quên quên một chuyến đò
Xóm cũ nghiêng mành mùa đi vội
Nhớ nắng mong manh tuổi học trò...
Nhớ nhớ quên quên một chuyến đò
Xóm cũ nghiêng mành mùa đi vội
Nhớ nắng mong manh tuổi học trò...
GIÓ QUA VÙNG LỮ THỨ
Em con gái hồng hồng
thêm xuân sắc
Ta đa tình nhìn cá thẹn chim sa
Rồi khắc khoải phơi tình đêm nguyệt lạnh
Trận cuồng phong xao xác lá bay xa
Ta đa tình nhìn cá thẹn chim sa
Rồi khắc khoải phơi tình đêm nguyệt lạnh
Trận cuồng phong xao xác lá bay xa
Em gấm lụa tóc bồng
bềnh trước phố
Ta phập phù trĩu nặng gót phiêu linh
Mang cô độc giữa miền trăng viễn xứ
Hỡi Đông Sơ! Quên được rượu chung tình
Ta phập phù trĩu nặng gót phiêu linh
Mang cô độc giữa miền trăng viễn xứ
Hỡi Đông Sơ! Quên được rượu chung tình
Nét đài các cuốn
phăng hồn cuồng sĩ
Ta nghênh ngông uống rượu nhớ Kinh Kha
Nhớ Dịch Thủy dìm chôn mùi vương giả
Áo cơ hàn phủ ấm cõi lòng ta
Ta nghênh ngông uống rượu nhớ Kinh Kha
Nhớ Dịch Thủy dìm chôn mùi vương giả
Áo cơ hàn phủ ấm cõi lòng ta
Ta cười trắng, đêm
dài huyền ảo
Rồi vẽ bia trên trang giấy muộn phiền
Xô định mệnh lùi xa vùng hoang tịch
Chôn nỗi buồn thầm kín triền miên
Rồi vẽ bia trên trang giấy muộn phiền
Xô định mệnh lùi xa vùng hoang tịch
Chôn nỗi buồn thầm kín triền miên
Mai thức dậy xin em
đừng sướt mướt
Vì sương đêm nay khô cứng lệ rồi
Ngọn gió xuân đã qua vùng lữ thứ
Bạc mái đầu ghét định mệnh phân đôi...
Vì sương đêm nay khô cứng lệ rồi
Ngọn gió xuân đã qua vùng lữ thứ
Bạc mái đầu ghét định mệnh phân đôi...
RỒI MAI TA THỨC
Chiều vội xuống sóng
reo lên biển rạng
Dấu chân người trên cát đã phôi phai
Rót năm tháng, rót đầy ly hoang hoải
Trong mỏi mòn tắm gội dưới sương mai.
Dấu chân người trên cát đã phôi phai
Rót năm tháng, rót đầy ly hoang hoải
Trong mỏi mòn tắm gội dưới sương mai.
Hương con gái ngọt
ngào bên chân sóng
Giữa mênh mông nghe thu rụng cuối chiều
Ta viễn xứ lưu đày nơi hoang tịch
Mỗi lần thu đau lá biết bao nhiêu!
Giữa mênh mông nghe thu rụng cuối chiều
Ta viễn xứ lưu đày nơi hoang tịch
Mỗi lần thu đau lá biết bao nhiêu!
Rồi, mai ta thức
nhiều đêm trắng
Cạn chén phong trần thương nhớ ai
Câu thơ khập khểnh tan thành rượu
Rót suốt nhân gian giấc mộng này.
Cạn chén phong trần thương nhớ ai
Câu thơ khập khểnh tan thành rượu
Rót suốt nhân gian giấc mộng này.
CÒN ĐỌNG CHÚT XUÂN
1.Đu đưa hoa đầu ngõ
Xuân vộị buông nhau rồi
Nụ hồng chưa kip nở
Ủ mềm miền cỏ tươi
Qua giêng em rời phố
Hương xuân nồng còn theo
Núi rừng reo trong gió
Tóc bềnh bồng chân leo
Bên vách đá là sàn
Nắng lên khơi ấm mới
Chim rừng mồ côi gọi
Bên bờ khe nước chao
Mây trời hờn bay bay
Người rừng chân mệt lả
Mang trăng về đêm say
Rọi hồng lên đôi má
2. Gốc mai rừng vườn ai
Tiếc xuân chồi thua thắm
Đông xô xuân đến
Hạ dục xuân đi
Núi đồi vọng bến
Gờn gợn men đời
Xuân vộị buông nhau rồi
Nụ hồng chưa kip nở
Ủ mềm miền cỏ tươi
Qua giêng em rời phố
Hương xuân nồng còn theo
Núi rừng reo trong gió
Tóc bềnh bồng chân leo
Bên vách đá là sàn
Nắng lên khơi ấm mới
Chim rừng mồ côi gọi
Bên bờ khe nước chao
Mây trời hờn bay bay
Người rừng chân mệt lả
Mang trăng về đêm say
Rọi hồng lên đôi má
2. Gốc mai rừng vườn ai
Tiếc xuân chồi thua thắm
Đông xô xuân đến
Hạ dục xuân đi
Núi đồi vọng bến
Gờn gợn men đời
Lệ xuân đeo đọng hạt,
Cố nhân rồi nơi đâu?
Vậy thôi ấy có nhiêu thôi
Võng đưa
Cọt kẹt
Ru hời tiếng thơ…
Cố nhân rồi nơi đâu?
Vậy thôi ấy có nhiêu thôi
Võng đưa
Cọt kẹt
Ru hời tiếng thơ…
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi ngày 20/08/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Hôm nay lạc vào "vườn" anh Lương Bút thấy "nhiều kỳ hoa dị thảo" ...Rất nể.
Trả lờiXóa