Nỗi đau đồng đội/ Khoảng trời vô vọng – Thơ Phan minh Châu (Nha Trang)
Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016
Đã là
ngày thứ tư Chưa tìm được các anh Trên chuyến bay định mệnh Các anh nằm đâu
dưới lòng biển cả? Hay cố lội vào bờ nương theo sóng đại dương
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
ĐT: 0922992662
_____
Đã là ngày thứ tư
Chưa tìm được các anh
Trên chuyến bay định
mệnh
Các anh nằm đâu dưới
lòng biển cả?
Hay cố lội vào bờ
nương theo sóng đại dương
Hảy với tay lên
Để chúng tôi tìm
Anh im lặng chúng tôi
nào biết được
Biển thì rộng
Mà sóng thì lớn quá
Các anh nằm đâu mấy
chỗ nông sâu?
Đừng lặng thầm đừng
để chúng tôi đau...
Chúng tôi khóc cho
những người đồng
đội
Vì Tổ Quốc hiến mình
cho biển lớn
Trước đạn thù không
thẹn mỗi giờ bay
Mất anh rồi đã lõng
một vòng tay
Một mắt xích trên vòm
trời cao rộng
Đâu còn những tháng
năm dài bay bỗng
Trên ngôi nhà của đất
mẹ thương yêu
Vợ và các con anh
đang dỏi
mắt theo tìm
Mỗi mảnh vỡ mà chúng
tôi vớt được
Thân máy bay đã xé
thành trăm mảnh
Huống chi anh xác
thịt
một con người...
Thôi hết rồi đâu đó
những ngày vui
Những cái bắt tay
những cái nhìn sảng khoái
Mỗi chuyến bay về anh
vỗ vai đồng đội
Với những ân cần âu
yếm hỏi han
Mỗi bửa cơm anh vừa
húp vừa chan
Để cho kịp giờ trở về
đơn vị
Tiếng kẻng báo ca anh
kịp vào vị trí
Lại tung minh theo
những chuyến bay đêm
Hảy với tay lên
Chúng tôi biết mà tìm
Những
mảnh vỡ mà các anh
đang cố bám
Mẹ, vợ các con anh
đang khóc gào bi thảm
Các anh hảy trở về
khi mắt lệ họ chưa vơi....
KHOẢNG TRỜI VÔ VONG
Không biết nguyên
nhân không hiểu vì đâu
Các anh lại rơi trên
vùng trời đất mẹ
Người rơi trước người
đi tìm có lẽ
Rất bất ngờ khi chiếc
máy bay rơi
Hai chiếc hộp đen còn
ghi lại những lời
Mà trước khi rơi nó
vẫn còn có thể...
Và nó hình như cũng
là thông lệ
Cho bất cứ chuyến bay
nào trước lúc đi xa
Những que diêm được
các anh rút ra
Cố thắp sáng giữa
biển trời vô vọng
Có thật không? Hay
chỉ lời
trào lộng
Những cái chọc cười
sau cái chết vừa đau
Tìm được các anh rồi
thân xác vẫn còn tươi
Trên khuôn mặt vẫn
nét nhìn ngơ ngác
Anh rơi xuống giữa
khoảng trời trong sáng
Không có tiếng đạn
gào không có pháo tầm cao
Đầu đạn hạt nhân
không có... hỏi vì sao?
Cả hai chiếc các anh
lại rơi cùng một chỗ
Mấy mươi năm tuổi
nghề lẽ nào anh lầm lỡ
Lạc tay chèo? Không
dễ chúng tôi tin
Mười con người mới đó
đã lặng thinh
Đã nằm xuống trong
một ngày định mệnh
Mắt anh nhắm lòng vẫn
còn hổn hển
Trước những bất ngờ
khi tất cả cùng rơi
Đã xong rồi kiếp bèo
dạt... mây trôi.
Anh nằm xuống để bao
người sa lệ
Những ngày vui EURO
mà bao người lặng lẽ
Chỉ thầm biết nguyện
cầu đưa tiễn các anh đi...
Các anh về nhưng
không biết về đâu
Khi biển đảo đất trời
sắp sa vào tay giặc
Thương các anh bao
người rơi nước mắt
Lặng lẽ ngồi bên nét
chấm EURO....
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Nha Trang ngày 20/06/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét