Home
» Thư viện thơ
» Thưở biết tương tư/ Vạt nắng ngang trời/ Người cũng đành như sương khói – Thơ Nguyễn Minh Phúc (Kiên Giang)
Thưở biết tương tư/ Vạt nắng ngang trời/ Người cũng đành như sương khói – Thơ Nguyễn Minh Phúc (Kiên Giang)
Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016
Mùa hoa
trước em đi về qua ngõ Mặc áo xanh và hoa tím cài đầu Tôi nghe cả một khung
trời đầy gió Thả chập chùng theo làn tóc em trôi
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn Minh Phúc
Họ tên thật Nguyễn Minh Phúc
Sinh năm 1957
Quê: Quảng Ngãi.
Nghề nghiệp làm báo
Hiện sinh sống và làm việc tại Kiên Giang
ĐT: 0908.739706
Email: minhphucnhabaokg@gmail.com
_____
Họ tên thật Nguyễn Minh Phúc
Sinh năm 1957
Quê: Quảng Ngãi.
Nghề nghiệp làm báo
Hiện sinh sống và làm việc tại Kiên Giang
ĐT: 0908.739706
Email: minhphucnhabaokg@gmail.com
_____
Mùa hoa trước em đi
về qua ngõ
Mặc áo xanh và hoa
tím cài đầu
Tôi nghe cả một khung
trời đầy gió
Thả chập chùng theo
làn tóc em trôi
Lối em đi vàng mùa
hoa cúc nở
Mây che nghiêng theo
từng gót sen hồng
Tôi lặng lẽ nghe mùa
thu dừng lại
Nụ hoa dường trổ sắc
giữa thinh không
Hỡi thu xa và những
phiến trời gần
Cho tôi gửi vào em
thương với nhớ
Thơm rất khẽ mùi hoa
non bụi phấn
Để bướm vàng say đắm
mộng chiều mơ
...Mùa hoa nay em cất
bước theo chồng
Chao chát úa nụ hoa
vàng buổi ấy
Cánh bướm hãy còn
vương chiều gió lộng
Mà mùa thu vàng úa ở
phương nầy
Thôi đành vậy ôm một
mùa thu cũ
Tình thì buồn như
cánh mỏng tờ thư
Tôi cất lại mùa xưa
vào ngăn tủ
Để thương hoài một
thưở biết tương tư ...
VẠT NẮNG NGANG TRỜI
Tôi gửi lại một mùa
hoa cúc nở
Khi mưa xa chìm dưới
bóng hiên trời
Em buổi ấy tóc bay
chiều lộng gió
Có thương thầm một
vạt nắng vừa rơi
Nghe nuối tiếc một nụ
tình cuối sóng
Lắt lay chìm trong
nỗi nhớ xa xôi
Ngọn đèn xưa đã một
thời hắt bóng
Buổi em về tàn úa cõi
phai phôi
Em chắc hiểu chút
tình tôi buổi ấy
Gửi yêu thương vào
hoa cúc thay lời
Gói nỗi nhớ đậu trong
nghìn trang giấy
Nụ hoa nào thơm mãi
một làn môi
Giờ thì em bước theo
chồng năm cũ
Ngọn gió buồn thổi
buốt một chiều rơi
Thả hiu hắt chùm hoa vàng
héo nụ
Tôi ngác ngơ tìm vạt
nắng ngang trời ...
NGƯỜI CŨNG ĐÀNH NHƯ
SƯƠNG KHÓI
Tôi khẽ gọi một thưở
buồn cay mắt
Tháng ngày đây mà
người đã đi rồi
Kỷ niệm úa bên hiên
đời se thắt
Trái tim chùng nỗi
tiếc nuối xa xôi
Sẽ rất nhớ chiều xưa
vàng kỷ niệm
Môi hôn xưa thầm thao
thiết trao người
Ai cũng có mối tình
mà tưởng niệm
Biền biệt chiều sao
ngỡ khói chiêm bao?
Mai tôi đi đời chắc
sầu trăm ngã
Xa một lần chẳng biết
có về không
Nghe tê tái một cõi
ngày xa lạ
Trôi ngang vai nghìn
nỗi nhớ bềnh bồng
Con phố cũ hắt hiu
nằm câm bặt
Tiễn tôi đi mưa trắng
một khung trời
Sao nghe đắng nỗi buồn
tràn quay quắt
Người cũng đành như
sương khói bay thôi…
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại theo nguyên bản của tác giả gởi từ Kiên Giang ngày 10/05/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét