Lãng mạn Trầm Hùng – Chân Diện Mục (Cần Thơ)
Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016
Tôi tuy
mê mẩn với thứ thơ này, nhưng nay tính sổ lại thì phải gọi đó là thứ lãng mạn
mơ mộng, ướt át, buông thả để so sánh với thứ lãng mạn “Trầm Hùng“ (tôi gọi là
Trầm Hùng chứ không gọi là Hào Hùng, Hùng Tráng, vì nó không gào thét, quyết
liệt, khẩu hiệu) từ thập niên 40, nhất là cuối thập niên này khi đã xuất hiện
nhiều những chữ Ái quốc, chiến chinh, hy sinh. Vâng! Tôi gọi là Lãng Mạn vì các
tác giả này tuy ái quốc ngút ngàn nhưng lòng vẫn tràn đầy tình cảm, thiết tha,
lưu luyến, nhớ nhung…
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Chân Diện Mục
Họ tên thật Phạm Huy Viên
Ông sinh năm 1936 tại Nam Định, di cư vào Nam năm 1954
Học Đại Học Sư Phạm Sài Gòn khóa 1957-1960, ban Việt Hán
Dạy học tại Rạch Giá, Đà Lạt, Cần Thơ.
Nghỉ dạy năm 1978. Làm đủ thứ nghề: làm rẫy, đi buôn....
Cuối cùng viết văn thơ tại nhà nhưng không in hay đăng báo.
Email: chandienmuc36@yahoo.com.vn
Bài
học đầu tiên mà người Pháp dạy chúng ta là Lãng Mạn! Trước đó các cụ dạy chúng
ta là văn dĩ tái đạo! Phài thận trọng ngay khi ở một mình Thủ khẩu như bình,
phòng í như thành! Người Pháp nói thơ văn ta trói buộc, ước lệ, khuôn mẫu … khó
hiểu!
Ta được cởi trói(!) bèn mê man:
Lamartine, V. Hugo, J Prévert … nhất là Rim beau, Verlaine, A. Musset… Suốt
ngày ngâm đọc:
Tình tuyệt
vọng, nỗi thảm sấu
Mà người gieo thảm như hầu không hay
Và:
Những câu bất
hủ trên đời
Là câu tuyệt
mệnh với lời thương tâm
Rồi thì … thơ ca Việt Nam nở rộ
(!) muôn mầu muôn sắc(!) với Xuân Diệu, Huy Cận ,Lưu trọng Lư, Hàn Mặc Tử,
Nguyễn Bính. Ai mà không ngâm đọc những tác giả này, ai mà không mượn năm ba
câu dằn túi mặc cho các cụ chê là trò
Uyên Ương Hồ Điệp.
Tôi tuy mê mẩn với thứ thơ này,
nhưng nay tính sổ lại thì phải gọi đó là thứ lãng mạn mơ mộng, ướt át, buông
thả để so sánh với thứ lãng mạn “Trầm Hùng“ (tôi gọi là Trầm Hùng chứ không gọi
là Hào Hùng, Hùng Tráng, vì nó không gào thét, quyết liệt, khẩu hiệu) từ thập
niên 40, nhất là cuối thập niên này khi đã xuất hiện nhiều những chữ Ái quốc,
chiến chinh, hy sinh. Vâng! Tôi gọi là Lãng Mạn vì các tác giả này tuy ái quốc
ngút ngàn nhưng lòng vẫn tràn đầy tình cảm, thiết tha, lưu luyến, nhớ nhung…
Mịt mù cách
dặm quan san
Trăng tuần vò võ mây ngàn xa xôi
Ra đi không hẹn một lời
Ngày về không biết còn người năm xưa
Rừng mai lá úa bơ thờ
Hắt hiu gió núi mịt mờ đồi thong
Ông Hoàng Tấn này đã đăng bài
trong tập Thơ Mùa Chinh Chiến. Cũng như Hoàng Tố Nguyên mà tôi đã giới thiệu
nhiều lần:
Mười phương hẹn chín phương chờ
Đầu xanh bụi bám mắt mờ hận vương
Ưu tư đã chín đo luờng
Quỷ Nam thà chết Bắc Vương sao đành
Giờ đây sóng dậy bất bình
Sông tràn máu hận núi chênh sắc trời
Đèn chong không sáng chuyện đời
Khóc ư! Là nhục, Nhưng cười! Cũng đau
Tơ vò sấy tóc canh thâu
Gửi cho ai gửi về đâu bây giờ
Oan cừu nặng gánh tương tư
Mực nhòa giấy lạnh bút trơ thép cùn
Ôi! Không gọi là Lãng Mạn sao
được khi tràn đầy mộng mơ, nhưng mộng mơ lành mạnh! Tràn đầy nhớ nhung, nhưng
nhớ nhung sạch sẽ(!)
Đứng trước cảnh núi sông
nghiêng đổ:
Ôi! Khói lửa tan hoang chìm cổ độ
Buổi thăng trầm dấu vết có còn đâu
Ai vỗ kiếm lên yên thề trả nợ
Ai xô ngàn đạp núi nhủ đàn sau
Chàng
lên ngựa ra chốn biên cương, để lại người yêu trong lạnh lẽo cô đơn:
Ai đã khóc những đêm trăng sáng tỏ
Ai hững hờ ngày tháng ruổi theo mau
Giấc mơ bay cuốn lên rồi tan vỡ
Ta buồn ư chưa chắc đã vuơng sầu
Chàng
đeo túi sầu bên lưng con ngựa gầy ruổi qua rừng núi Vân Nam, Quảng Tây mà lòng
không nguôi mơ ước một ngày mai. Lòng trộn lẫn khí hào hùng:
Từng lớp ngựa hồng men rẻo núi
Từng hàng dũng sĩ lặng trên yên
Từng cơn bụi cuốn mờ biên ải
Từng loạt dòn tan tiếng súng rền
Nhớ nhung:
Một buổi rừng cây lặng lẽ chờ
Gió ngàn vi vút họa vần thơ
Suối xa quằn quại reo lên nhạc
Sương xuống đầu non dáng ảo mờ
Mơ mộng:
Hiu hắt heo may mấy độ rồi
Chàng đi non nước nẻo xa xôi
Em về vun lại nương dâu ấy
Khép cánh phên thưa giữ trọn lời
(Hoàng Hải)
Những chàng dũng sĩ này
luôn luôn lấy những tấm gương sáng lòa của tiền nhân để nung chí:
Đây trăng vàng lạnh của Thu xưa
Soi sáng Lam Sơn một bóng mờ
Ghè đá mài gươm ngâm khúc hận
Trông chừng non nước vẽ mưu cơ
Và:
Đây nơi oanh liệt của sơn hà
Nắng đẹp tô vàng cảnh Đống Đa
Khí phách oai linh còn rộn rực
Chưa màng nghe khúc Thái Bình Ca
Thật là những bài thơ đập vào
tim thanh niên , xoáy vào gan thanh niên!
Cái không khí Lãng Mạn Trầm
Hùng phủ kín hai vai ngay cả khi chàng dũng sĩ lội bùn và cầm súng:
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
Những
chàng dũng sĩ này rất buồn, rất buồn khi chiều tà qua những đồi sim để thăm
ngôi mộ của người vợ bé nhỏ mà khôn nguôi…..
Tím cả chiều hoang đến ngồi bên mộ
nàng…
Lãng mạn quá đi chứ!!!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Cần Thơ ngày 29/05/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét