Home
» Thư viện thơ
» Ghi lại cuộc gặp gỡ với ba lão già/ Khu vườn tượng/ Động thức mùa – Thơ Phạm khang (TH)
Ghi lại cuộc gặp gỡ với ba lão già/ Khu vườn tượng/ Động thức mùa – Thơ Phạm khang (TH)
Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016
Một lão
già lớn tiếng nói với ta rằng ngươi chỉ là kẻ mắc nợ cái chết bằng sự quay
cuồng chao đảo bằng những trải nghiệm nhân sinh
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Một lão già
lớn tiếng nói với ta
rằng
ngươi chỉ là kẻ mắc
nợ cái chết
bằng sự quay cuồng
chao đảo
bằng những trải
nghiệm nhân sinh
ngươi biết cái quái
gì là sự ngu dại chân thật
trời vuông hay trời
tròn thì cũng làm gì có chân
sao thơ của các ngươi
có nhiều chân trời đến thế
toàn những chân trời
lý tưởng
những chân trời làm
hỏng bao người
bằng sự vỡ mộng ướt
át của nước mắt
bằng sự đớn hèn và hư
danh
tù ngục và nổi loạn
khiến cỏ hoa cũng trở
nên vô duyên
chỉ có sợi tóc bạc
của ta đây là thật nhất
nếm đủ cái chua chát
của chân trời
nơi lúc nào cũng là
cái đích không thể đến được
họa chăng chỉ có thơ
của ngươi…
Một lão già
nheo cặp kính trong
suốt
an ủi ta rằng
lộng ngôn như ngươi
ta không làm được
ngươi không sợ chết
cũng đủ để làm cho
bao kẻ khác phải sợ
anh hùng học vấn thời
nay
chữ nghĩa bèo bọt lắm
mặc xác thơ ngươi có
nhiều ý tưởng
khai sáng và cảm hóa
những câu thơ điên
dại thật lòng
chỉ xin ngươi đừng
hiếp dâm thơ
mấy ai dám đánh đổi
cuộc đời để đi tìm bóng chữ
như ta đây tàn héo
ta mắc nợ với thân
xác ta lạc lõng
trong đám thiêu thân
của kiếp nạn áo cơm…
Một lão già
nhả khói thuốc lào
vào mặt ta nói rằng
ta với thuốc lào đang
làm thơ đấy
ngươi chỉ là một kẻ
lang thang
mang tâm hồn của kẻ
bị lưu đày
vài ba chữ không đi
hết con đường ra huyệt mộ
ảo mộng không ra cơm
cháo
cứ như cái cuốc cái
cày của ta có phải hơn không
củ khoai hạt lúa
ngươi tưởng chúng nó vô tri à
không phải đâu!
không phải đâu!
nó là hồn ta rong
ruổi bên bờ ao ruộng lúa
hái ngồng cải non hoa
cứt lợn tặng người tình…
Ba lão già
ba cái bóng
bợn nỗi niềm đa đoan
phận người lá rơi
ngang mặt
ta thành cái dấu chấm
câu khốn nạn
thành vật cản những
đợi chờ chưa ló mặt
khi những câu thơ
chạy trốn nỗi sợ hãi
một nỗi sợ hãi mang
tên – Con Người!
KHU VƯỜN TƯỢNG
Những cánh hoa tàn
mùa
nơi khu vườn tượng
nhà điêu khắc ngủ
quên
nắng chếch chiều heo
may gió lả
những khuôn mặt tượng
ngáp uể oải
sản phẩm thành danh
của nghệ thuật cải sinh…
Khu vườn tượng
nơi lưu giữ vinh
quang và cay đắng
bằng gỗ, đá, thạch
cao của thiên nhiên rơi vãi
những khuôn mặt tượng
già nua trong hình hài câm lặng
những ánh mắt minh
triết
những bộ đầu vĩ đại
ướt át làn môi mỹ nữ
phô tình…
Khu vườn tượng ồn ào
chợ vỡ
tượng này cãi cọ với
tượng kia
những tư tưởng đóng
quan tài hàng thiên niên kỷ
cũng về đây góp mặt
tạo nên vườn
nhà điêu khắc khóc òa
lên trong giấc mơ quái vật
những pho tượng nhe
răng cười chế giễu bóng hoàng hôn…!
ĐỘNG
THỨC MÙA
1.
Sáng
mai cựa gà cong tiếng gáy. Hừng đông lên sóng vỗ phía trời xa. Liềm hái khua
vang nơi chái nhà của mẹ. Con mực lon ton đầu sân cuối ngõ. Lá nứt cành, hương
rạ ngái mùi thơm.
Cổ tích
làng sân đình lá đa ngày rơi ngang mặt. Mâm xôi đầy, thủ lợn bốc hơi bay. Nhang
nghi ngút nhớ người xưa mở lối. Thành hoàng ơi năm tháng có rêu phong!
Quê áo
nâu, mặt trâu ngân ngấn nước. Bắp cày vẹt mòn bàn tay lưỡi hái. Cha buộc cuộc
đời dưới ách trâu làng. Mẹ bạc áo, tóc phơi sương giỡn nắng. Đồng thấp đồng cao
lúc trái gió trở giời.
Nhớ
những lúc lụt nghiêng đồng, bát cơm muối trắng. Cha mẹ thương nhau mười mấy mụn
con. Trầu vẫn thắm nghĩa làng nghĩa nước. Ta lớn lên bên ruộng lúa, ao bèo.
Mùa hạ
cháy bãi trên ta tắm. Em giặt áo lụa hồng thêu bông hoa nhẹ dạ. Nuôi má thắm
răng ngà cơm khoai độn sắn. Mơn mởn xinh như hồn đất quê hương. Câu hát ghẹo
một đời ta nhớ mãi. Cháy bên lòng những bước xa quê.
2.
Đất đổi
màu hoa lúa ngát đồng quê. Cơm trắng mâm vàng dâng người quê lam lũ. Làng
chuyển hóa nhà cao sân gạch. Điện sáng thay đèn em ta học bài thơ mơ ước. Những
chân trời hy vọng gọi tên em.
Nông
thôn mới máy cày thay trâu. Cánh cò bay phởn phơ mùa nặng hạt. Tiễn đưa phận
buồn. Tiễn đưa ngày đói. Vàng lá. Vàng mùa. Vàng chim cu gáy. Gật gù gọi nhau
trên cây gạo sau nhà.
Thương
chạn bát một thời hom hem mùa đói. Tường đất cắm cọc tre sứt méo nồi niêu. Cái
chĩnh gạo rỗng không hơ hớ. Khóc cho người đứt bữa cầm hơi. Thật kỳ lạ hồn làng
không chết được. Trai tráng ra chiến trường giết giặc. Gái quê nón rơm, vai
súng giữ quê nhà.
Động
thức mùa ta viết trước bình minh. Thao thiết những dòng thơ đa cảm. Biết ơn cha
cho ta cái nhìn bình tĩnh. Biết ơn mẹ cho ta nhân nghĩa để làm người. Biết ơn
em cho ta mùa yêu nồng nàn ánh mắt. Hiện hữu đời ta sống để yêu em…!
Quê một
ngày
Mà
tưởng đã ngàn năm!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 31/05/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét