Home
» Thư viện thơ
» Số phận của lịch sử/ Xuân mời/ Hạnh phúc khép mở/ Biển quê - Phạm Khang (Thanh Hóa)
Số phận của lịch sử/ Xuân mời/ Hạnh phúc khép mở/ Biển quê - Phạm Khang (Thanh Hóa)
Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016
Lịch sử
nhiều khi dành những trang hay cho những thằng ngốc ngụ ngôn không hiền lành
như vai hề đùa cợt với đồng xu Nero làm thơ và yêu đàn bà bằng lửa ta nỡ lòng
nào trách phủ chúa cung vua
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Lịch sử nhiều khi
dành những trang hay cho những thằng ngốc
ngụ ngôn không hiền
lành như vai hề đùa cợt với đồng xu
Nero làm thơ và yêu
đàn bà bằng lửa
ta nỡ lòng nào trách
phủ chúa cung vua
Người theo phật không
tơ vương tình ái
hoa vẫn bay xao xác ở
trong lòng
chết hóa đất nỗi buồn
theo sương khói
chay tịnh nâu sồng tà
áo thiền tăng
Thềm bạo chúa thiếu
gì hoa ngà ngọc
sớm giai nhân chiều
mỹ nữ đón tìm
không tiên phật
không muốn làm thần
thánh
lạnh vương triều khi
bạo chúa thèm yêu
Với quyền uy bạo chúa
có thừa
sao chẳng đủ lòng
tham gái đẹp
những Asin, Hecto
không ham vòng nguyệt quế
váy Helen rung cảm
các anh hùng
Napoleon cùng chiến
tích huy hoàng
phải ôm hận Recamie
diễm lệ
và bạo chúa nhận ra
điều cay đắng
tình yêu ngọt ngào
hơn mọi thứ quyền uy…!
XUÂN MỚI
Sắc xuân lơi lả
ta say một miền hoa
em đi đâu hỡi bóng
dáng kinh kỳ
kiêu hãnh một trời da
thịt
Ta đã có một thời
yêu như sách vở
ngao du lặng lẽ trước
đèn
khi ấy
em hiện ra như từ
ngàn xa thẳm
nụ cười trong suốt
bâng khuâng
khi ấy
dây đàn tình trong ta
tỉ tê
gửi về miền em dịu
ngọt
ca những bài ca muôn
đời…
khi ấy
em hiện thân cho lời
ru
lời ru nồng nàn cổ
tích
mơn trớn đời ta
chôn sâu giấc ngủ
để bây giờ có mùa
xuân lãng quên…
sắc xuân lại gợi hờn
xuân
hò hẹn thành ra ly
biệt
ngủ một giấc thấy
mình như đã khác
xuân không già trẻ
mãi ở trong ta…!
HẠNH PHÚC KHÉP
MỞ
Qua miền sáng tối
mỏng manh một tiếng
khóc hé nụ
chạm nọc linh hồn cỏ
cây
chạm nọc lòng kiêu
hãnh bị tổn thương
mũi tên của thần ái
tình sao oan nghiệt thế
nơi người mẹ khốn khổ
phải tự cứu mình
bằng bản năng mãnh
liệt của loài có vú
đứa bé đỏ hỏn như mặt
trời liếm mép
giữa miền sáng tối
của hạnh phúc khép mở…
Năm năm…
mười năm…
hai mươi năm…
miền sáng tối đã nuôi
đứa bé lớn lên
linh hồn cỏ cây bật
khóc
lòng kiêu hãnh bị tổn
thương bật khóc
chỉ có thần ái tình
là vẫn cười với mũi tên cám dỗ
khi người mẹ đã kịp
làm lại một cuộc đời khác
những đứa bé đỏ hỏn
thụ thai và sinh ra trong đêm
vá víu nỗi buồn còn
lại
nơi người mẹ và đứa
bé kia như hai kẻ vô tình…!
BIỂN QUÊ
Biển ngàn đời chưa
một phút bình yên
con sóng vỗ cứ bạc
đầu thêm mãi
anh đi khắp chân trời
vẫn nhớ
biển quê mình lắm cá
nhiều tôm
Em nói gì trước biển
bao la
những cánh buồm bơi
đi tìm cá
hạt muối mặn lắng sâu
hồn biển cả
anh chẳng bao giờ
quên em, quên quê hương
Kho cổ tích ca dao kể
về vùng biển đẹp
có tình em gửi gắm đã
bao đời
ai dám sống đến tận
cùng chung thủy
để soi lòng trước
thăm thẳm khơi xa
Mùa cá này em theo
cha đi biển
thả lưới tung chài
bắt cá giữa trùng khơi
anh mượn sóng gửi
tình vào biển mặn
chờ gió lên trời hửng
đón em về…!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 16/04/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét