Home
» Thư viện thơ
» Quay lại Khe Sanh/ Em, nỗi nhớ/ Đà Nẳng - Sài Gòn/ Lệ cố nhân – Thơ Huy Uyên (Đà Nẵng)
Quay lại Khe Sanh/ Em, nỗi nhớ/ Đà Nẳng - Sài Gòn/ Lệ cố nhân – Thơ Huy Uyên (Đà Nẵng)
Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016
Bỏ Khe Sanh
đi từ ngày đó chiều pha sương sắc máu chiến trường xưa giao thông hào kẽm gai
hầm hố dấu kín trong tim đến tận giờ.
Tác giả Huy Uyên
ĐT: 0903583673
Email: lesinh.lesinh@yahoo.com
_____
1-
Bỏ Khe Sanh đi từ
ngày đó
chiều pha sương sắc
máu chiến trường xưa
giao thông hào kẽm
gai hầm hố
dấu kín trong tim đến
tận giờ.
Pháo bầy pháo chụp phía
quân thù
đạn bom vây quanh tối
mặt
dưới thung lủng sâu
mặt trận chia đôi
chạy dài địa đạo ngập
đầy xác chết.
Sân bay Tà Cơn đường
lăn loang máu
áo trận chiến binh
lâu rách phai màu
Khe Sanh nữa đêm nghe
rúc tiếng cú
còn mất người, đợi
đêm qua mau.
2-
Mấy mươi năm quay lại
chiến trường
đạn thù còn ghim hầm
hào cũ
tuổi hai mươi súng
đạn dao găm
bao quanh bunker xám
đen còn loang lổ .
Hỏi linh hồn cũ,anh
còn đâu đó
thoáng quanh đây đầy
tiếng rên la
mấy mươi năm một thời
máu đổ
tóc xanh xưa làm lính
xa nhà.
Trở lại Khe Sanh,hambuger
hill
bạn thù vùi xác quên
đời lính
ngày đi mẹ quê
thắt-ruột-chín-chiều
người bỏ Khe Sanh dở
mùa chinh chiến*
Trên cao gọi sầu treo
hoài niệm
Khe Sanh chôn dấu máu
quân thù
đồng đội xưa bao
người nằm xuống
máu trào dâng hận mãi
thiên thu.
Đồi quê người cỏ cháy
làng Bù
ngày binh lửa đốt bao
tim chiến sĩ
những buổi hành quân
đạn bom ngang đầu
và những ngôi mộ buồn
lấp cỏ dại.
Em gái Pakô, rẩy cà phê
ngút mắt
bốn mươi tám năm về
lại Khe Sanh
những hố bom dấu
người còn mất
trên đồi xưa ai đăm
mắt chong nhìn.
Vết thương người hỏi
đã thay da
đất trời Khe Sanh
hoài câm lặng
mùa đông lạnh đầy cơn
mưa
trên đồi bazan
những đường băng**
chết trắng.
Về Khe Sanh đâu đây
còn nước mắt
rừng ngút ngàn và
thung lũng xanh
thôi đâu nhớ đau lòng
được mất
thịt da người vùi
chiến trận tôi, anh?
Tháng 2-2016
----
*ngày
triệt thoái Khe Sanh 7/1968
**sân
bay dả chiến Tà Cơn
----
EM, NỖI NHỚ
Năm tháng bên em từ
đó
chiều đi dấu lạnh vào
hồn
trong tim người chất
nỗi nhớ
hình bóng người bao
tơ vương.
Từ em bông lục bình
trôi
bên sông tôi buồn xa
xót
tình giờ cay đắng
khôn nguôi
em nói thương tôi, giờ
mất.
Đốt giấc mơ người
nồng cháy
dù xa tôi mãi bên em
còn gì không ngày
quay lại
con đò năm xưa quá
buồn.
Cho dù sao hôm, sao
mai
tội ai chiều thay con
nước
còn đó dặm tình chia
hai
xa rồi nào tôi biết
được.
Em có về không tôi
đợi
tháng ngày thả bóng
chờ mong
đò người bao giờ quay
lại
em đi dấu kín trong
lòng.
Sao về chi nữa thu
vàng
hình như em còn đứng
lại
đồi xưa thả gió theo
sang
chiêm bao một đời lở
dở.
Em, sương mây về chờ
đợi
bên cầu một bóng
trăng vàng
nơi xa nào tôi kịp
tới
cả đời nỗi nhớ chưa
sang.
ĐÀ NẴNG – SÀI
GÒN
Gởi em nụ hôn môi xa
gió ngũ mắt ai xanh
biếc
ngậm ngùi chiều muộn
vừa qua
những lần bên em nuối
tiếc.
Lá sao xa cành quá
sớm
mình ai đứng lại bên
đường
phố vắng chiều quên
in bóng
cải vàng hoa chao hơi
sương.
Bao giờ quay lại sân
ga
mùa đi hồi tàu da
diết
bạc màu cách trở hai
ta
tay ai vẩy sầu ly biệt.
Ở Sài Gòn sầu trăm
ngã
cầm tim ai dạo loanh
quanh
giấc mơ cũ hồn trăm
ngã
đêm ngũ quên chợ Bến Thành.
Những ngày thả tình
Hóc Môn
lang bạt đất người
chi mãi
về Thủ Thiêm đợi chờ
thuyền
người qua bên kia
buồn thế.
Chén rượu suông vơi
cay đắng
quán cóc xưa
thiếp-mê-buồn
thoáng trời nổi trôi
mộng tưởng
tình và tiền cũng bay
luôn.
Đốt tim Đà Nẳng quê
nhà
cay khói chen buồn
mắt đỏ
son môi hồng khúc đợi
chờ
hàng cây tóc em theo
gió.
Thu vàng trên cao góc
phố
mùa đông phai chậm
lối về
kỹ-niệm chợt bay cùng
gió
Chợ-Lớn lặng sầu,
bên tách cà phê.
Đà Nẳng, Sài Gòn nỗi
buồn
áo bạc trần phai dong
ruổi
khuất chìm đọng dấu
tuyết sương
đêm ngày thương ai
tim sầu cố xứ.
LỆ CỐ NHÂN
Chim trời bay về núi
mây đang trôi đi đâu
ta nhìn nhau không
nói
dạ trăm mối tơ sầu.
Sông xưa nước dải dầu
người ngồi tay che
mặt
dặm đường xưa nơi đâu
mà nghe hoài câu hát.
Còn chăng chiều thay
gió
sương đêm lạnh quê
người
tình rụng rơi cách
trở
mây cũng ngừng thôi
trôi.
Mắt lệ sầu cố nhân
tháng ba màu oải khói
cánh buồm chiều nhuộm
sương
gởi tình ai không nói!
Đêm chải sầu gương
lược
trăng chếch gối
hiên-phòng
làm sao người quên
hết
giấc mộng ngùi trăm
năm.
Em đi bao giờ về
rừng chở đời dê núi
đá mòn tình lỡ trao
cúi mặt che hờn tủi.
Rượu khuya nơi quán
vắng
bàn ghế trơ lạnh buồn
bao giờ ly cùng tận
say hết đời khó quên.
Ngoài sông đậu con
thuyền
cô em tóc quấn bỏ
hai mắt chiều lá răm
tim treo ngang cuối
ngỏ.
Bóng đêm che cửa sổ
thềm xuân vội buông
rèm
xót đau mắt đời lệ
tình người quá xa xăm.
Vàng vỏ lá cây rừng
đêm sao khuya rơi
rụng
giấc ngũ chìm cô thôn
khuya quay về một
bóng.
Chim hót câu ly biệt
bếp chiều mờ khói
sương
em vương sầu lên mắt
ta bỏ quên dặm đường.
Ngỡ cánh đồng chưa
mưa
ta theo bầy về núi
biết thuyền có còn
chờ
để hoa buồn muộn nở.
Phong đầu hồi xào xạc
rượu tràn quá nữa đêm
em lạ xa tình khách
cớ sao lòng ta buồn?
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Đà Nẵng ngày 03/04/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét