Home
» Thư viện thơ
» Thanh thãn thầy ra đi/ Xót xa cho một kiếp người/ … – Chùm thơ Phan Kỷ Sửu (Tây Ninh)
Thanh thãn thầy ra đi/ Xót xa cho một kiếp người/ … – Chùm thơ Phan Kỷ Sửu (Tây Ninh)
Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016
Thanh
thãn thầy ra đi Xa tháng tháng ngày cô độc Gió mưa đời không dứt Buồn ơi! Biết
nói gì..?! Hơn tám mươi rồi đó Chẳng có chi bất ngờ Sao nhiều đôi mắt đỏ? Vì
chưa tin bao giờ!
Quê quán: TP. Tây Ninh Tỉnh Tây Ninh
Email: kysuuttv@yahoo.com.vn
_____
(Để tưởng nhớ thầy Tô Ma Vương Ngọc
Em Nguyên,GV Hội họa Trường NamTH Tây
Ninh những thập niên50-60. Là thầy của nhiều thế hệ học sinh Tây Ninh, thầy đã
sống cả đời trong cảnh cô độc,âm thầm...)
Thanh thãn thầy ra đi
Xa tháng tháng ngày
cô độc
Gió mưa đời không dứt
Buồn ơi! Biết nói
gì..?!
Hơn
tám mươi rồi đó
Chẳng có chi bất ngờ
Sao nhiều đôi mắt đỏ?
Vì chưa tin bao giờ!
Quạnh quẻ làm sao ấy.
Mái tôn thấp tối tăm!...
Ngọn nến hiu hắt cháy!
Thâm trầm lời Phúc âm...
Một thời trên bục giảng
Trường Nam nhớ khôn nguôi
Bao sắc màu tươi thắm
Thầy điểm tô cuộc đời
Một tâm hồn nghệ sỹ
Sống mênh mông,tận
cùng.
Nên cái nghèo không
thể
Buộc người lội ngược
dòng
Khuyên con yêu cái đẹp
Như nét tranh của thầy
Như đời mình giữ nếp
Không bao giờ nhạt phai
Thương thầy,thương
biết mấy
Cơ cực sao tuổi già
Chén cơm tự lo lấy
Còm cõi bước vào, ra...
Chẳng một vòng tay ấm
Một tiếng trẻ dịu êm
Có chăng là giá lạnh
Thao thức đêm rồi đêm!
Chiếc bàn cũ thay
giường
Một khỏang sân yên ả
Tiếng chim trên vòm
lá...
Thế thôi! quên nỗi
buồn
Mong thầy được an nghỉ
Cõi thiên đàng trên cao
Xác thân dù tro bụi
Tình người còn in sâu.
Cuối tháng 3/2016
XÓT XA CHO MỘT KIẾP
NGƯỜI
(Để tưởng nhớ bs Trương Tiếu Hùng, Nguyên
Trưởng khoa Ngoại Bệnh viện Đa khoa Tỉnh Tây Ninh).
Cũng đành! Một kiếp
phù sinh
Còn chăng là những ân
tình thế nhân
Cái vòng tứ khổ xoay vần
Còn chăng cát bụi hóa
thân, cũng đành!
Người xa mà bóng với
hình
Trong tim bè bạn lung
linh sao trời
Một đời sống trọn vì
đời
Áo màu sen trắng rạng
ngời... hương bay!
Ngậm ngài những khóe
mắt cay
Vô thường thế đó, cõi
nầy lạ đâu!
Câu thơ dù có thét
gào
Vẫn không ngăn được
vết đau phận người
Khói hương bàng bạc
chơi vơi
Cánh hoa tiển biệt
nhẹ rơi rất thầm
Người xa để lại cái
Tâm
Soi người còn lại
mệnh mông nắng vàng.
Cuối tháng 3/2016
CÓ MỘT THỜI LÀM BÁO
NÓI ĐÃ XA.
(Để nhớ thuở ban đầu xây dựng Đài
PTTHTN và trên 30 năm làm báo nói, báo hình của tôi Nhân Kỷ niệm lần 69 Ngày
Báo chí Cách mạng Việt nam 21/6/2015 và thân tặng các đồng nghiệp của tôi)
Có một thời đôi mươi
của tôi
Đã trôi theo dòng
thời gian thầm lặng chảy
Gần 40 năm mãi mãi xa
rồi
Sao cứ ngỡ như vừa
hôm qua vậy
Cái thời hồn nhiên
con trai, con gái
Như bướm, như hoa
bay, nhảy mặc tình
Nhưng lại là thời tôi
biết sống hết mình
Để từng phút, từng
giây không hề vô ích
Anh chàng phóng viên
"tép riu", vai áo xanh bạc thếch
Chiếc xe đạp cà tàng
cọc cạch ngược xuôi
Quảy chiếc máy thu âm
năng trĩu không rời
Thường đẩm mổ hôi
những chiều hôm nắng quái
Hay quấn kín áo mưa
đêm trắng trời mà đường về còn xa ngái...
Thế mà vui, mà thích
biết bao!
Tôi lặn lội vùng sâu
Đến cùng trời biên
giới
Chân dẩm bùn đồng xa
không biết mỏi
Và băng qua những
chiến trường xưa
Thương tích còn
nguyên, từng hố bom lở lói
Từng dây mìn dầu mặt,
biết đâu ngờ
Những lúc gối vào một
thân cây rám khói, trơ vơ
Thèm giấc ngủ mà sao
trằn trọc mãi...
Rồi từ phía những
cánh rừng Tây Nam rực cháy
Những nòng súng lại
đỏ lên giữ lấy núi sông
Yên vui chưa bao ngày
lại đội ngủ trùng trùng
Cả nước lại hành quân
đánh giặc
Máy và bút lại cùng
tôi quay quắt
Những dòng tin nhòe
khói đạn đêm ngày
Tân Lập, Đồi Thơ, Bến
Cầu... bạc áo, đường dài...
Đầu đội pháo mà cháy
lên từng nét viết...
Theo sóng bay lên..
cả niềm tin tha thiết
Vào sức mạnh Việt
Nam, vào chiến thắng cuối cùng...
Ôn lại những chẵng
đường
Không một phút dừng
chân
Bao ký ức còn nguyên
nét trẻ
Và tôi đã lớn lên từ
thực tế
Với bao ngọt. bùi,
cay đắng tình đời
Bao vấp ngả để đứng
lên và bước tới, không lùi
Vâng! Tôi hiểu ngòi
bút là nòng súng
Súng nhằm thẳng quân
thù không nao núng
Bút chẳng bẻ cong
trước bất cứ hiễm nguy nào.
Sống giữa bình yên
những cạm bẩy ngọt ngào
Chẵng lay chuyển được
cái Tâm ngời thép
Phải là sen mọc giữa
bùn vẫn đẹp
Phải là người lính
giữ vững ngọn cờ
Ơi! Những ngày phóng
viên
Những lúc miệt mài
trên bàn biên tập
Rồi vất vã từng phút
giây đồn dập
Việc quản lý khô khan
vai gánh nặng chưa rời
Tất cả là một giai
điệu không quên nồng cháy suốt đời tôi
Là cái đạo mở chân
trời rộng lớn
Có niềm tự hào nào
hơn khi trái tim dâng trọn
Cho Tổ Quốc anh hùng
và sự nghiệp vàng son
XƯỚNG
ĐÔI VẦN SINH NHẬT
(20-10)
Sinh nhật bao lần ta vẫn ta
Đã bao năm tháng có đâu già?
Thẳng ngay nét bùt ngời tia nắng
Trong sáng vần thơ thắm sắc hoa
Bền bỉ niếm tin, không lệnh lạt
Vững vàng ý chí chẳng phôi pha
Đuốc hồng phía trước soi đời mãi
Chung nhịp quân hành vang khúc ca,
BẾN CHIỀU
(họa nguyên vận"Đôi vần sinh nhật" của Vân Trinh)
Bến chiều hiu quạnh một mình ta
Cùng nghiệp văn thơ bạn tuổi già
Vì mỗi trang đời bền chất thép
Nên từng nét chữ ngát hương hoa
Thời gian dẫu nhạt màu sương lạnh
Ý hạnh vẫn ngời sắc tuyết pha
Đã nguyện trọn đời vui cống hiến
Kiếp tầm xin dệt mãi lời ca.
(Bệnh viện Đa khoa Tây NInh)
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Tây Ninh ngày 06/04/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét