Home
» Thư viện thơ
» Con ngựa hoang của mẹ/ Tự khúc về đồng/ Chạm thiền/ ảo giác – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Con ngựa hoang của mẹ/ Tự khúc về đồng/ Chạm thiền/ ảo giác – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016
Con như
ngựa hoang ngứa vó đất quê đã mòn vó quá rồi mẹ thường gọi con như thế con lại
nghĩ mình là chàng Gióng cưỡi con ngựa sắt phun lửa nhổ tre trúc làng ta đi
đánh giặc con mơ những thảo nguyên lộng gió cỏ non xanh mọc tới chân trời…
Tác giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ tên thật Phạm Xuân Khang
Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT: 0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
Con như ngựa hoang
ngứa vó
đất quê đã mòn vó quá
rồi
mẹ thường gọi con như
thế
con lại nghĩ mình là
chàng Gióng
cưỡi con ngựa sắt
phun lửa
nhổ tre trúc làng ta
đi đánh giặc
con mơ những thảo
nguyên lộng gió
cỏ non xanh mọc tới
chân trời…
Con ngựa hoang theo
mẹ ra đồng
đồng làng ta chiêm
khê mùa thối
hạt lúa mọc mầm xanh
xao mẹ
con từ bùn đất lớn
lên…
Vết úa thời gian tóc
mẹ bạc dần
con lang thang tìm
thầy học chữ
những định nghĩa tiên
đề lấp lánh
làm huy chương phần
mẹ lặng hy sinh
Mẹ ơi!
con ngựa hoang của mẹ
đã rong ruổi suốt
rộng dài đất nước
quyết đến được nơi mẹ
hằng mong ước
dâng niềm vui trả ơn
mẹ sinh thành…!
TỰ KHÚC VỀ ĐỒNG
Cánh đồng làng tôi
cái mâm trời úp
đã bao năm
bao mùa
bao tháng
bao đời người lật xới
trên đồng
mùa hè
nắng chang
bở bùi củ khoai
se lạnh
tàn thu
thơm mùi cốm nếp
con ốc
con cua
con tép
ngày lụt trôi phiêu
dạt phên tranh
cha đã già đồng làng
không có tuổi…
Đã lâu lắm rồi
tôi vẫn thấy
người làng tôi rủ
trâu ra đồng
sau đít con trâu là
lưỡi cày thúc sâu vào đất
sau đít con trâu là
mùa lúa đỏ đuôi
đồng lại sôi lên
trong mùa gặt hái
mẹ cười
rơi
giọt nắng
giọt mưa
điếu thuốc lào của
cha tôi ươm khói
phởn chí no nê cung
bậc được mùa…!
Đồng làng ơi
có phải người neo giữ
tuổi thơ tôi
vắt vẻo hát trong
chiều thu xanh mướt
nơi tôi thả những
cánh diều mơ ước
nơi tôi nhận ra những
gì chân thuộc nhất
khuôn mặt quê hương…
…bình
dị
…nâu sồng.
CHẠM THIỀN
Chạm thiền
ta gặp biến tấu lạ
biến tấu có màu xanh
yên ả
êm đềm ngưng đọng
thời gian
Chạm thiền
ta gặp lại ta một
khuôn mặt khác
nơi bản ngã của tâm
hồn bật khóc
để hồi sinh những ý
tưởng chân thành
Chạm thiền
ta còn nhiều nợ lắm
nợ em bài thơ dở dang
nợ đời bài thơ không
viết được…
Chạm thiền
ta về gặp mẹ
mái tóc sương sa khét
nắng
khuôn mặt lồi lõm của
cha
tình em bao dung
nụ cười của con trong
suốt
gom thành khúc nhạc
thiền suốt con đường
ta phải đi…
ẢO GIÁC
Trước mặt ta
em lại hiện lên
lung linh
câm lặng
vô cảm…
Kìa em
sao đã rụng cuối trời
con đường nhạt nhòa
tối
trái tim không đủ
lời…
Kìa em
nụ hôn trượt dốc
ướt át và lạnh
Hỡi nỗi khổ đau
lẽ nào tang tóc
lại tấn phong cho
tình yêu
như nụ hôn buồn tủi
và ảm đạm của những
bóng ma…!
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 19/03/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét