Bán tình – Truyện ngắn Thủy Điền (CHLB Đức)
Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016
Kể từ
ngày dọn nhà về xứ biển sống, Michael thường bảo với vợ: “Anh sẽ xin vào một nhà hàng lớn để làm việc, như bồi bàn hay phụ bếp gì
cũng được miển sao có tiền gia đình mình sống là được. Em khỏi làm chi cả, chỉ
ở nhà trông coi hai con, em đồng ý chứ?” Ela gật đầu và nhìn chồng với
gương mặt trìu mến.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả. Thủy Điền
Tên thật.Văn Màu Trần
Sanh ngày 15 tháng 10, năm 1960
Tại. Xã Tân hiệp, quận Bến tranh, tỉnh Tiền Giang (Định Tường)
Nghề nghiệp. Trung cấp ngành Thủy lợi
Cựu Học sinh. Nông Lâm súc Định Tường
Tốt nghiệp Khóa 2 ngành Địa chất Công trình
Trường trung cấp Thủy lợi 3 Tiền giang năm 1980
Hiện cư ngụ tại. Cộng hòa liên bang Đức
EMail : tran.vanmau@yahoo.de
_____
Kể từ ngày dọn nhà về xứ biển sống, Michael
thường bảo với vợ: “Anh sẽ xin vào một
nhà hàng lớn để làm việc, như bồi bàn hay phụ bếp gì cũng được miển sao có tiền
gia đình mình sống là được. Em khỏi làm chi cả, chỉ ở nhà trông coi hai con, em
đồng ý chứ?” Ela gật đầu và nhìn chồng với gương mặt trìu mến.
Nghe
bạn bè kể, làm việc ở xứ biển sáu tháng có thể sống cả một năm vì nơi đây toàn
là khách du lịch đến, nên các nhà hàng đắt như tôm tươi, chủ mướn công nhân rất
cao giá, hơn nữa khí hậu biển rất tốt. Bởi Chàng đang làm việc tại hãng Bột
giặt, mỗi ngày hít thở những chất hoá học vào người chàng chán ngấy quá rồi,
còn Ela thì mỗi ngày phải lau chùi, quyét dọn cho một trường học lưng nàng cũng
sắp gẩy cong. Hai vợ chồng cậm cụi làm việc kể từ lúc lấy nhau đến nay mà chẳng
dư dả được gì.
Đầu
mùa Hè chờ các con nghỉ học, chàng chuyển cả gia đình lên xứ biển gần ba trăm
cây số để sinh sống. Đầu tiên chàng xin vào được một Hotel gần nhà với công
việc dọn dẹp và rửa chén, được năm tháng chủ cả cứ rầy la ngày nầy, sang ngày
nọ chàng bực quá xin nghỉ việc. Mặc dù trong thân tâm chàng cố muốn làm một
công việc nào đó để nuôi sống gia đình, nhưng ức quá chàng không chịu nổi. Ở
lâu ngày chàng làm quen được một vài người, họ giới thiệu chàng vào một nhà hàng
lớn với công vìệc phụ bếp, xắt thịt, rửa rau. Chàng rất phấn khởi và làm việc
rất tốt. Nhiều lúc ông chủ ghé qua, thường bảo: “mai mốt tôi sẽ cho anh làm bếp chánh”. Chỉ lời nói qua loa của ông
chủ mà cả bọn đang làm trước sợ mất chỗ và bắt đầu nẩy sinh ganh ghét, vì sự
ganh tị, vô tình chúng đẩy anh vào thế kẹt, đì đà đủ thứ. Buồn quá, anh nói ông
chủ và xin nghỉ việc. Thế là, anh lại thêm một lần thất nghiệp nữa.
Nghỉ việc, Michael buồn bã đi lang thang ngày nầy, qua ngày nọ dọc theo
bờ biển, rồi eo biển cho thỏa đi những giây phút căng thẳng. Michael đẹp trai,
cao ráo tướng tá như tài tử Alain Delon nên những cô nàng độc thân đi tắm biển,
nghỉ mát nhìn chàng không chớp mắt. Michael cũng liếc mắt, đưa tình như trao
đổi những giây phút tình cảm qua đường. Có nàng nửa chơi, nửa thật gợi cảm, ân
ái lại còn bồi dưỡng cho chàng ít tiền gọi là công phí. Hồi đầu chàng không
nhận, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên chàng đành nhận. Về nhà chàng suy nghĩ
thật nhiều về công việc mình làm, chàng thấy như vậy là mình đã vong phụ Ela và
các con một cách trắng trợn. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hôm sau chàng vẫn
tiếp tục tới lui những nơi mà chàng đã từng qua lại và nhận những món tiền như
thường lệ.
Mấy
ngày rồi, chàng định giấu mất chuyện nầy và chẳng hề đưa cho Ela một đồng nào.
Nhưng ngày, lại ngày chàng thấy Ela không còn tiền trang trải trong nhà nữa nên
chàng móc túi đưa cho nàng. Ela bật hỏi: “Tiền
nầy anh kiếm từ đâu?” Michael bảo: “Mấy
hôm anh đi khuân vác ngoài bến Cá, dành dụm, nay anh thấy nhà hết tiền nên anh
đưa cho em.” Ela tưởng thật và không để ý đến nữa.
Rồi
cứ thế, ăn quen ngày nào chàng cũng đi rong rêu vòng quanh eo biển để mang tiền
về nhà và tiếp tục nói dối vợ. Một hôm thằng Paul bệnh nặng, nàng nhờ người
chạy ra xóm Cá gọi chàng về, nhưng cả xóm Cá đều bảo chẳng có Michael nào làm
việc ở đây. Thế là lộ tẩy.
Chiều
như mọi ngày, chàng về cũng đều đưa tiền chợ cho vợ. Hôm nay Ela không thèm
lấy, mà còn vặn hỏi đủ điều. Michael phải khai thật: “Vì anh thấy cảnh nhà bần bạc quá nên anh đành phải làm kẻ bán tình”.
Ela
ngã ngửa ra: “Thế là bấy lâu nay mẹ con
em sống bằng những đồng tiền cực khổ nầy”. Rồi nàng bình tĩnh trở lại và
nói: “Thế là ngày mai em cũng sẽ đi làm
cái nghề như anh, để trang trải gia đình, còn để một mình anh thì vất vả quá!”
Thủy Điền
Tran.vanmau@yahoo.de
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ CHLB Đức ngày 22/03/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Tran.vanmau@yahoo.de
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ CHLB Đức ngày 22/03/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét