Tình sử công chúa Huyền Trân 3 – Truyện thơ Vuhnid Vũ Đình Ninh
Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016
Nhìn vào lớp lớp thời gian Bao trăm năm một hồng nhan sử viền Núi sông ngời đỏ bút nghiên Dòng sanh hoa lệ nặng thuyền trần ai
Tác giả Vuhnid
Họ tên: Vũ Đình Ninh
Địa chỉ: 528 Âu Cơ Qui Nhơn
ĐT: 0908400058
Email: vandanviet@gmail.com
_____
Vuhnid Vũ Đình Ninh
TÌNH SỬ CÔNG CHÚA HUYỀN TRÂN
Chương 3
Tin công chúa giả gái quê
Dương Sài hoảng hốt một bề tẩu nhanh
Ngày đêm đạp dốc băng gành
Hướng tây nam vượt đồi tranh rừng già
Bao ngày chân rã mắt hoa
Trái rừng nước suối qua loa lót lòng
Ngó trời chẳng thấy phía đông
240- Ngó quanh chỗ đứng muỗi mòng vo ve
Ngó lung thần chết vỗ về
Ngó trong hoảng loạn hoang mê tù mù
Hiện ra từ cõi âm u
Một người áo váy tóc bù xù vai
Lơ mơ ánh mắt u hoài
Lâm râm nhẩm khúc trần ai dãi dầu
Trên tay cầm mấy quả dâu
Trên lưng gùi nỗi cơ cầu bước qua
Giật mình sơn nữ suýt la
250- Che mồm khựng lại xuýt xoa hú hồn
Nén lòng bước lại gần hơn
Nhìn người lạ thấy đang cơn hiểm nghèo
Mặt mày xám xịt nằm queo
Bơ phờ râu tóc phì phèo giấc say
Trên thân trang phục bạch bày
“Chẳng công tử cũng một tay chủ vườn
“Ắt gian giảo hoặc bạo hung
“Mới ra nông nổi vào rừng trốn chui
“Khác nào phận gái ngậm ngùi
260- “Biết đâu duyên số trời xui đến mình!”
Mở lòng sơn nữ đón nghinh
Đặt mông ngồi cạnh dang tình chở che
Vói tay vốc nước dưới khe
Rót vào môi kẻ hôn mê đang nằm
Xé chia mảnh áo làm khăn
Dùng phương hạ nhiệt nhọc nhằn giải nan
Đang trong tận cõi mơ màng
Dương Sài hồi tỉnh bàng hoàng ngẩn ngơ
Nằm bên cô gái lờ nhờ
270- Làn da mát rượi mờ mờ đóm soi
Nửa nghiêng tấm váy sụt sòi
Nửa lơi trong cõi hiếm hoi giấc hồng
Dương Sài nhõm dậy nhìn trân
“Đâu ra cô gái nằm trần bên ta
“Hang sâu không có bóng nhà
“Làm sao có kiểu người ra nơi này
“Nếu là yêu quái càng hay
“Thiên Bồng nguyên soái quấy rầy xem sao!”
Sài nghe bụng gã cồn cào
280- Nghe mùi cá nướng, mùi đào thoảng rơi
Mắt dò tìm mũi ngóng hơi
Tay lần qua phía gùi hời treo nghiêng
Bên trong ngô sắn cá chim
Được ai nướng chín lung liêng thơm lừng
Gã nhai từng món miệng ưng
Ngon sao đời gã chưa từng trải qua
Sẵn ống tre chứa nước ngà
Giúp cơ thể gã mượt mà sức trai
Trăng vào hang đá ánh dài
290- Lan qua người thị xệch xoài váy quê
Gã nghe giai điệu xiêm nghê
Nhấc tung người gã quăng về trầm luân
Qua đêm ong bướm phập phừng
Ánh dương ngước rọi xuyên rừng vào hang
Gã còn trong giấc mơ hoang
Thị ngồi ngắm gã mắt tràn mến yêu
Nhích chân con suối ban chiều
Ngâm thân giặt giũ nâng niu ngắm mình
Săm soi cổ máy tròn xinh
300- Vuốt ve bầu sữa rung rinh căng đầy
Thị nhìn dòng nước tỏ bày:
“Vốn người dân tộc thổ Tày trốn quê
Từ lần bị gã máu dê
Dùng lời ngon ngọt rủ rê tự tình
Sớm chiều kề cận khen xinh
Rồi đem vùi dập cành trinh bời bời
Ngày kia bão tố đến nơi
Già làng phán quyết lời trời trước dân
Bởi duyên còn vướng nghiệp trần
310- Nên xui thị phải dấn thân sinh tồn
Cũng băng rừng vượt suối truông
Rủi may phó thác dại khôn cậy nhờ
May sao hổ báo không chờ
Một thân hai phận dật dờ chốn sâu
Thâu đêm lẽn hái hoa màu
Ngày men con suối cá bơi theo về
“Nguyện cầu được nghĩa phu thê
Mong ai vào cuộc hoang mê cõi người”
Thị nghe lấp lánh dòng cười
320- Xôn xao ánh nước tiếng vui lững lờ
Bìa rừng trắng sắc hoa mơ
Trong sâu lấp lánh nhịp mùa ái ân.
***
Dương Sài sau giấc sâu nồng
Cúi nhìn thân thể truồng trần hoảng kinh
Quơ ngay tàu chuối che mình
Tước cành làm lạt lặng thinh một bề
Định thần nhìn dọc con khe
Lắt lay cây lá sum sê ghẹo đùa
Nhìn theo cành ngã gió lùa
330- Mé trên bờ đá đung đưa áo quần
Nửa mừng rỡ nửa phân vân
Bàn chân nhấc nhẹ nhón dần bước qua
Chồm tay rút bộ áo hoa
Tròng nhanh thân nhộng hệt là quân gian
Rồi quay thoắt lại vào hang
Ngồi trên tản đá mơ màng nhớ quanh
“Nhớ là đêm mới đành rành
“Ta cùng thị ấy yến anh nhập tràn
“Giờ sao biến mất dung nhan
340- “Suối khe lặng ngắt núi ngàn phôi phai
“Hay ta vào cuộc Liêu Trai
“Người- ma nối lại chuyện dài ngàn xưa
“Hay là trong chuyện mây mưa
“Cõi âm không thể sớm trưa chung cùng
“Hay từ chuyện ấy sượng sùng
“Bỏ ta thị đã muôn trùng ra đi?”
Nghĩ đến đây gã lầm lì
Lại nơi đêm có vết ghi đời mình
Ngồi thừ tìm giữa u minh
350- Bỗng nghe cơn đói rập rình khều lay
Mùi ngô cá nướng thoảng bay
Thêm mùi quả chín ngọt dày gọi cơn
Gã nhìn bệ đá nghiêng tròn
Thức ăn ai đã sẵn dồn nơi đây
Bao nhiêu là thứ trái cây
Mấy con cá nướng với đầy sắn ngô
Bản năng sống nỗi dày vò
Ngồi nhai cái nghĩ gã no cả lòng
Gã nhìn theo hướng phía đông
360- Gã mơ được gặp bóng hồng ân nhân
Gã mong đem nghĩa châu trần
Ra tay hào hiệp một lần cùng ai
Chừng như tim óc mệt nhoài
Gã chìm trong giấc Liêu Trai đời mình
Trăng khuya ngửa mặt vô tình
Hắt hiu bờ đá rung rinh bóng vàng
***
Lối quen sơn nữ vào hang
Lao xao váy lá quấn ngang thân người
Sau lưng còn nặng cái gùi
370- Mà môi rạng rỡ nét cười trăm năm
Thị nhìn gã ánh đăm đăm
Cởi bao nhiêu nỗi nhọc nhằn treo bên
Tóc khuya mìn mịn vai mềm
Gió xuân phơn phớt tiếng đêm la đà
Muôn trùng về hội trăng hoa
Trái tim sơn nữ nuột nà bướm ong
Dương Sài ấp ủ tơ lòng
Trí lan man dõi nỗi mong không bờ
Bàng hoàng hai nửa thực mơ
380- Nơi hoang vu lại lờ nhờ xiêm nghê
Sỗ sàng nhập cuộc phu thê
Lắc lư chao đảo sơn khê núi đồi
Xác thân đỉnh điểm rã rời
Mắt lơ mơ cõi chín trời thiên thai
Hai thân mê mẫn sõng soài
Mặc nhiên vạn vật canh dài vu vơ
Mặc nhiên mọi thứ hửng hờ
Mặc nhiên sương khói giăng mờ lối sanh
Trời cao lấp ló mong manh
390- Đất xanh ghềnh thác bủa quanh thét gầm
“Ngày mai ơi hãy âm thầm!
Cho ta được mãi cõi âm đi về…!”
***
Hết chương 3
. Cập nhật lại- ngày 16/02/2016
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả ngày 21/09/2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn vandanviet Khi Trích Đăng Lại.
______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét