Chiều cuối năm – Truyện ngắn của Võ Anh Cương (Đà Lạt)
Thứ Năm, 4 tháng 2, 2016
Nồi bún
còn lại một tô cuối cùng, Phụng đang chờ người khách “may mắn” bởi nước nhưn
sắt lại ngọt lắm.Ngày mai đã làhai mươi tết, Phụng định bán vài ngày nữa rồi
nghỉ.Sáng sớm lúc 5 giờ, Phụng đã sẳn sàng cho một buổi bán hàng. Phụng sắp hai
chồng tô, một loại là tô màu trắng để
múc bún riêu giò, loại kia là tô có in hoa dành cho ai không ăn giò. Mở hàng là
hai người đàn ông, Phụng nhìn màu áo đồng phục có in hình một bông mai màu vàng và xanh, cô biết đó là một người tài
xế và một người “lơ” xe của nhà xe Thanh Thảo chuyên chở khách tuyến Sài Gòn.
Người đàn ông đứng tuổi gọi “cô cho một tô giò và một tô riêu”.Phụng nói“dạ, chú
chờ cho một chút”. Cô trụng bún và múctheo yêu cầu của khách.
Tác giả Võ Anh Cương
Bút danh khác Văn H. Cương
Sống và làm việc tại Đà Lạt.
Địa chỉ Nguyễn Hữu Cương 01 Yersin Đà Lạt
ĐT: 0982.582.298 - 0633.830660
_____
Nồi bún còn lại một tô cuối cùng, Phụng đang
chờ người khách “may mắn” bởi nước nhưn sắt lại ngọt lắm.Ngày mai đã làhai mươi
tết, Phụng định bán vài ngày nữa rồi nghỉ.Sáng sớm lúc 5 giờ, Phụng đã sẳn sàng
cho một buổi bán hàng. Phụng sắp hai chồng tô, một loại là tô màu trắng để múc bún riêu
giò, loại kia là tô có in hoa dành cho ai không ăn giò. Mở hàng là hai người
đàn ông, Phụng nhìn màu áo đồng phục có in hình một bông mai màu vàng và xanh, cô biết đó là một người tài
xế và một người “lơ” xe của nhà xe Thanh Thảo chuyên chở khách tuyến Sài Gòn.
Người đàn ông đứng tuổi gọi “cô cho một tô giò và một tô riêu”.Phụng nói“dạ, chú
chờ cho một chút”. Cô trụng bún và múctheo yêu cầu của khách.
Người
tài xế hỏi người thanh niên “chút nữa mày có quay xuống không?”. Người thanh niên lơ xe đáp sau cái ngáp dài
“chắc là có quá chú ơi, con mệt một thì chú mệt mười mà đến chiều chú mới phải
lái, ráng ngủ một giấc nghe chú”. Ông tài xế thờ ơ đáp “ờ”, hình như ông đang
có điều gì suy nghĩ.Chàng thanh niên nói tiếp “không biết chừng nào mới hết
khách”.Anh ta nói trống không, không ra vẻ gì là hỏi ông tài xế.Ông tài xế nói
“mày cứ yên trí, hết khách là đến giao thừa, năm nào cũng vậy”.Anh lơ bình luận
“người ta đi đâu mà nhiều kinh khủng”. Ông tài xế cười “tết nhất ai mà chẳng về
nhà?”.Anh lơ xe dường như đang suy nghĩ điều gì, gương mặt anh ta trông thiểu
não. Ông tài xế móc ví, Phụng tưởng ông tính tiền nhưng không phải.“Tao gởi mấy
trăm mày mua bánh trái gì đó cho thằng nhỏ ăn tết”. Anh lơ xe đẩy tay ông tài
xế. “Thôi chú, con lo cho nó được mà, chú cũng đâu có khá giả gì?”. Ông tài xế
nổi quặu “bộ mày chê tiền hả mà tao cho nó chớ có cho mày đâu?”. Đến nước này
thì anh lơ xe không nhậntiền không được,
anh cho mấy tờ tiền vào túi miệng lẩm bẩm “không biết đến bao giờ anh em con
mới trả ơn chú được đây”. Ông tài xế nói “ơn nghĩa gì mày đừng nghĩ lăn tăn”.
Không
biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, Phụng có chút tò mò nhìn họ. Người tài xế
khoảng chừng năm chục tuổi, mái tóc đã đốm bạc còn người lơ xe cùng lắm chỉ mới
hai mươi. Hai người trả tiền rồi đứng dậy ra về, Phụng cũng thôi không nghĩ đến
chuyện của họ nữa.Câu chuyện nghe lóm hồi nãy khiến Phụng nhớ tới ngày hôm qua.Hôm
qua gần hết buổi bán hàng, một thằng nhỏ chừng mười hai mười ba tuổi vào kêu một
tô bún, nó nói“cô ơi cô bán cho con một tô bún với nước nhưn thôi, con chỉ có
mười ngàn?”. Nói xong nó cười ngượng nghịu rồi móc trong túi quần ra tờ tiền
màu đỏ, mắt lóe lên tia sáng long lanh. Phụng định không bán bởi một tô bún
riêu không giò đã là hai mươi ngàn nhưng nghe thằng nhỏ nói bún với nước nhưn Phụng thấy tội tội làm sao. Phụng múc tô bún
riêu với cục giò khoanh cho thằng nhỏ, thằng nhỏ lộ nét mặt ngạc nhiên, Phụng
trấn an nó “còn một tô cuối cô đãi con, đừng lo cô không lấy tiền con đâu”. Quán
vắng bởi đã hết giờ ăn sáng, Phụng ngồi xuống cái bàn i nốc hỏi thăm thằng nhỏ
“con tên gì, nhà con ở đâu?”.Thằng nhỏ ngước đôi mắt trong veo nhìn Phụng “dạ
con tên Tèo nhà con ở gần đây nè cô”. Nó giơ tay chỉ về hướng xóm Sình, xóm này
gần chỗquán bún của Phụng nhưng cô chưa vô đó bao giờ. Thằng Tèo hỏi Phụng “cô
biết ai cần người làm không cô?”. Phụng bất ngờ trước câu hỏi của thằng Tèo, cô
hỏi lại nó “con hỏi chi vậy?”. Thằng nhỏ ngước cặp mắt hy vọng nhìn Phụng “dạ,
để con đi làm!”. Phụng ngạc nhiên nhìn thằng Tèo “con còn nhỏ mà đi làm sao
được?”. Thằng Tèo ngước mắt lên nhìn Phụng khẳng định “con làm được mà cô, cái
gì con cũng làm được hết trơn!”.Phụng hỏi kỹ mới biết nhà thằng Tèo chỉ có hai
anh em, má Tèo chết năm ngoái vì bị đột quỵ. “Vậy anh em con sống làm sao?”.
“Dạ anh con đi làm ở đâu con không biết, lâu lâu đem tiền về cho con rồi lại
đi, con ở nhà một mình”. Tội nghiệp thằng nhỏ, sao thằng nhỏ giống chị em mình
như vậy không biết? Cũng may má để lại cái nghề bún riêu gia truyền, chị em bảo
bọc nhau mà sống. Thằng Hùng sang năm ra
trường, lại thêm cái chuyện lo chạy việc làm, rồi vợ con cho nó nữa.Còn thằng
Tèo không biết anh nó lo cho nó ra sao? Thằng nhỏ đứng dậy chào Phụng ra về, nó nói “con cám ơn cô”. Phụng quên mất
việc dặn Tèo ngày mai cứ ghé, biết đâu Phụng tìm được việc hợp với nó. Phụng
chạy ra ngoài quán gọi với theo “Tèo quay lại cô nói cái này”.
Phụng
nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi mà thằng Tèo vẫn chưa tới.Phụng định đóng cửa
quán để làm hàng cho ngày mai.Chiều qua Phụng gọi điện thoại cho Tiến nói về
trường hợp của thằng Tèo. Dường như Tiến cân nhắc một hồi rồi mới trả lời Phụng.
“Không biết nó bao lớn và có lanh lợi không?”. Phụng nói “em cũng không biết
nhưng dòm tướng nó chắc cũng lanh, mắt nó sáng lắm. Hồi má em còn sống má nói mắt ai sáng là người thông minh, như anh
vậy…”. Tiến cười “em cứ chọc quê tôi hoài, tôi thông minh mà đến giờ còn cu ky
một mình à?”. Phụng cười khúc khích “tại anh kén chọn làm gì?”.Tiến cũng không
vừa “tôi chọn một cô bán bún mà người ta đâu thèm ưng tôi?Mà Phụng nè mai em
nói thằng nhỏ tới quán tôi sẽ ghé qua khoảng hơn mười giờ”.
Phụng
đang nóng ruột thì thằng Tèo tới, cô hỏi “sao con tới trễ vậy, cô tìm được chỗ
làm cho con rồi. Mà nè có phải anh con làm lơ nhà xe Thanh Thảo không?”.Phụng
hỏi liền một lèo làm thằng Tèo bối rối, nó không biết trả lời câu hỏi nào trước.
Hóa ra thằng nhỏ ngại sợ mình cho ăn miễn phí nữa. “Không phải vậy đâu con chỉ
là…” thằng Tèo ngước đôi mắt trong veo chờ cô nói tiếpnhưng Phụng im lặng.
Không lẽ mình nói với thằng Tèo chuyện hôm qua mình liên tưởng đến quán cơm hai
ngàn nơithằng Hùng tới ăn khi lỡ hết tiền,
Phụng nghĩ. Hàng tháng Phụng vẫn gởi tiền cho em đều đặn nhưng những món tiền
đột xuất Hùng không dám xin chị. Và quán cơm hai ngàn là sự lựa chọn của Hùng
trong những ngày đó.
Tiến
tới, Tiến ngắm thằng Tèo bằng một cặp mắt thăm dò. Tiến móc tờ năm trăm ngàn
bảo thằng Tèo đi mua giùm gói thuốc con ngựa. Phụng nói “mua làm gì anh,em có
bán thuốc mà”. Nói xong Phụng tới tủ thuốc lấy gói con mèo nhưng Tiến lắc đầu
“tôi hút thuốc này không quen”. Thằng Tèo nãy giờ chờ đợi nơi cửa khi thấy Tiến
lắc đầu nó vọt đi. “Anh thử nó thôi, em biết mà tôi đâu có hút thuốc!”.Lâu quá
không thấy thằng Tèo về, Tiến chỉ im lặng không nói gì, còn Phụng nói như có
lỗi “chắc em nhìn lầm người”. Phải nửa giờ sau thằng Tèo mới về tới quán nó
trao gói thuốc cho Tiến, trả lại tiền thừa và huyên thiên kể “chút nữa là con
mang tiếng rồi, con đưa tờ năm trăm mà bà chủ quán nói con đưa tờ…hai chục. Con
không chịu đôi co qua lại, bà chủ quán còn dọa đem con lên công an…may quá có
chú công an ghé quán mua hàng, chú biểu bà chủ quán mở cái ca mê ra xem chớ
không thì…”.
Tiến
chở thằng Tèo đi rồi Phụng mới sực nhớ nó chưa trả lời cô chuyện anh trai nó.
Mà thôi, Phụng cũng chỉ tò mò chút đỉnh chứ không có ý định gì, người lơ xe ngày
hôm qua cũng đâu có nét giống Tèo?
Chiều
cuối năm nhà ai cũng bận rộn, dường như mọi người bị công việc dồn đuổi. Phụng
cũng vậy, cô lo dọn dẹp nhàcửa chờ Hùng về nữa là cúng tất niên. Cô gọi điện
mời Tiến, Tiến hứa “tôi sẽ tới nhưng hơi muộn em đừng phiền nghen?”. Hùng cũng
về muộn, vừa về đến nhà Hùng đãlao vào giúp chị. Dường như cậu em ân hận để chị
sửa soạn tết một mình. Hùng kể những ngày cuối năm ở Sài Gòn, cậu làm thêm một
nhà hàng. Phụng ái ngại “em làm gì cho cực, chị nuôi em được mà”. “Nhưng chị ơi
em phải sẳn sàng tự lập, bỏ qua cơ hội kiếm tiền cuối năm uổng lắm, không lẽ
chị nuôi em suốt đời sao? Sang năm chị cũng tính đi, em ra trường còn anh Tiến
cũng chờ chị chục năm rồi chứ ít ỏi gì?”.Tiến bước vào nhà sau câu nói của
Hùng, Phụng giấu mặt vào phía trong cố không để cho hai người đàn ông thấy giọt
nước mắt vừa ứa ra.
Khi
dọn ăn, Phụng hỏi “thằng Tèo làm được việc không anh?”. Tiến cầm ly bia lên
chưa kịp uống, anh đặt xuống bàn rồi nói “thằng nhỏ làm tốt lắm, tôi tưởng việc
vườn tược, bông ba nó không biết làm nhưng chỉ qua nó một lần là nó làm được
ngay”. Trầm ngâm một chút Tiến tiếp “thằng Tèo lại là con của Lan bạn cùng lớp
hồi tôi học phổ thông, cuộc đời lắm chuyện bất ngờ!”.Phụng sửng sốt, cô hỏi kỹ
chuyện thằng Tèo.“Hồi đó Lan xinh nhất lớp, năm lớp mười hai cô ấy đi lấy
chồng, rồi không ai gặp Lan cả. Nghe nói cô ấy đi làm ăn xa, tôi chỉ biết vậy
thôi” Tiến kể. “Hôm qua thằng Tèo vào nhà tôi nó thấy tấm hình tập thể lớp 12
A2 tôi treo, nó nói nhà con cũng có tấm hình này. Tôi hỏi dồn mới biết Lan chết
năm ngoái, còn chồng Lan đã bỏ theo vợ nhỏ hồi thằng Tèo còn nhỏ xíu giờ nó
cũng không biết ba nó ở đâu”. Phụng hỏi “bộ cô Lan không có gia đình ở đây
sao?”. Tiến lắc đầu “không, Lan từ Bắc vào ở nhà một người bà con xa, chắc cũng
vì chuyện ấy mà Lan mới lập gia đình sớm!”.Phụng thở dài, thân phận đàn bà
trong nhờ đục chịu.Cô lại nghĩ đến chuyện của mình, mười năm trời chờ đợi của
Tiến cũng đủ để hiểu hết một con người?
Tiến
nói “em rửa bát đĩa xong lên nhà, tôi có chuyện muốn nói với hai chị em”. Phụng
lên phòng khách, Hùng đang châm nước vô bình trà. “Năm nào tôi cũng hỏi em:
sang năm mình làm đám cưới, em đều từ chối viện lẽ còn phải lo cho Hùng ăn học.
Năm nay có mặt cậu Hùng, tôi cũng lại hỏi câu hỏi đó, tôi đang chờ câu trả lời
của em đây, Phụng!”. Hùng ngẩn mặt lên “lúc nãy em cũng nói với chị Phụng rồi,
ra trường ba bạn em sẽ nhận em vào làm ở resort Sacom hồ Tuyền Lâm nơi ông ấy làm giám đốc, anh chị
cũng nên tính toán chuyện hôn nhân đi thôi”.
Tiến
nhắc lại “sao em?”.Phụng cúi đầu xuống, cô “dạ” một tiếng nhỏ. Chỉ chờ có vậy,
Tiến cho tay vào túi áo vét anh lấy ra một cái hộp bọc nhung đỏ. Tiến mở hộp
lấy ra chiếc nhẫn màu vàng, anh nâng tay Phụng lên đeo vào rồi nói “cuối cùng
tôi cũng làm được việc này, chiếc nhẫn này tôi mua đã mười năm nay giờ đã có
chủ, cảm ơn em, Phụng!”. Phụng cảm động muốn ứa nước mắt, cô để yên bàn tay
mình trong bàn tay cứng cáp của Tiến. Tiến nói tiếp “mình sẽ nuôi thằng Tèo ăn
học đến nơi đến chốn như cậu Hùng, em đồng ý không?”.
Trước
sân cây đào đang nở hoa rung rinh vì một bầy chim sẻ vừa đáp xuống. Chiều cuối
năm thanhvắng như một nốt lặng trong bản nhạc giao mùa.
11/12/2015
Nguyễn Hữu Cương © Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Đà Lạt ngày 04/02/2016
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét