Trầm Mặc: Ơn Thầy– Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20.11.2015
Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015
Bên tai tôi như còn vang vọng bài học năm nao về lòng biết ơn trích trong Tâm hồn cao thượng của EMôn de Amici, Hà Mai Anh dịch: “Con ơi! Phải kính yêu thầy giáo con. Hãy yêu thầy vì thầy đã mở mang trí tuệ và giáo hóa tâm hồn cho con. Rồi đây con sẽ trưởng thành, thầy cùng cha sẽ không còn trên cõi đời này nữa. Lúc ấy con sẽ thấy nét đau đớn và lao khổ trên mặt thầy làm cho con phải cực lòng. Hãy yêu thầy như cha, yêu thầy khi thầy vui và cả lúc thầy buồn. Và bao giờ con cũng phải đọc tiếng “thầy” một cách trân trọng vì sau tiếng “cha” là tiếng “thầy” là tiếng đẹp đẽ nhất mà một người đem tặng một con người khác”.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả Trầm Mặc
Tên thật Nguyễn Thị Bê
Quê quán: Vỹ Dạ - Thành phố Huế
Nghề nghiệp giáo viên
Hiện sống và giảng dạy tại TP.Huế
Điện thoại: 01655432296
Email: dongkhanhxua@gmail.com
_____
ƠN THẦY
Quê quán: Vỹ Dạ - Thành phố Huế
Nghề nghiệp giáo viên
Hiện sống và giảng dạy tại TP.Huế
Điện thoại: 01655432296
Email: dongkhanhxua@gmail.com
_____
ƠN THẦY
Chào mừng ngày Nhà giáo
Việt Nam 20-11-2015
“Đêm khuya thầy chưa ngủ
Bên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn
Ơn tình thầy bao la
Bát ngát như rừng hoa”
Tiếng
hát của ai đó thánh thót vang đều trong đêm khuya làm tôi xót xa nghĩ đến thầy
cô Đồng Khánh trường tôi. Ai mang cho tôi tiếng hát tình thương? Chính
thầy cô đã chắp cánh cho tôi bay xa, đến những chân trời tươi sáng tuyệt vời.
Tôi có được ngày hôm nay, chính là nhờ công lao dạy dỗ của thầy cô Đồng Khánh
nơi chốn Huế đô.
Dân
tộc ta vốn có truyền thống tôn sư trọng đạo, truyền thống đó được kế tục, duy
trì từ ngàn xưa cho đến nay và mãi mãi về sau, bởi lẽ nó là tình cảm trân trọng
nhất khi nghĩ về người thầy. Ông cha ta ngày xưa thường nói: “Quân, Sư, Phụ”, “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Thật vậy người thầy có vai trò to lớn
trong sự thành đạt của trò. Vì thế, khi bàn về vai trò to lớn của người thầy,
nhân dân ta thường nhắc nhở nhau: “Muốn
sang thì bắc cầu kiều. Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Nghề
dạy học như người lái đò đưa khách sang sông, cứ thế và cứ thế, ngày lại ngày
qua từng chuyến đò đưa từ thế hệ này sang thế hệ khác
Bên
tai tôi như còn vang vọng bài học năm nao về lòng biết ơn trích trong Tâm
hồn cao thượng của EMôn de Amici, Hà Mai Anh dịch: “Con ơi! Phải kính yêu thầy
giáo con. Hãy yêu thầy vì thầy đã mở mang trí tuệ và giáo hóa tâm hồn cho con.
Rồi đây con sẽ trưởng thành, thầy cùng cha sẽ không còn trên cõi đời này nữa.
Lúc ấy con sẽ thấy nét đau đớn và lao khổ trên mặt thầy làm cho con phải cực
lòng. Hãy yêu thầy như cha, yêu thầy khi thầy vui và cả lúc thầy buồn. Và bao
giờ con cũng phải đọc tiếng “thầy” một cách trân trọng vì sau tiếng “cha” là
tiếng “thầy” là tiếng đẹp đẽ nhất mà một người đem tặng một con người khác”.
Bài
học làm người làm tôi nhớ mãi, cũng là hành trang cho tôi bước vào đời Chính
thầy cô đã thông qua dạy chữ để dạy người và tôi đã học tập nhiều bài học đạo
đức, đạo làm người ở thầy cô để giáo dục con cái thành người .Thầy cô ơi con
nhớ mãi..Chính ngôi trường Đồng Khánh đã đào tạo biết bao nhân tài cho đất
nước.
Thưa
Thầy...
Nay
con cũng nối gót thầy làm người lái đò “Phấn
làm chèo khua nước mênh mông.Khách đi rồi thuyền quay trở lại”
Hôm
nay nhân ngày Nhà giáo Việt Nam cho con gởi chút tâm tình của đứa học
trò cũ, kính cẩn dâng lên thầy cô với tấm lòng trân trọng, kính nhớ và biết ơn.
Chắc chắn rằng không phải tự nhiên mà có được ngày hôm nay, đã một thời con
được thầy cô dìu dắt, có những người thầy của chúng con tóc đã hoa râm nhưng
vẫn miệt mài bên trang giáo án. Vì ai? Vì lý tưởng nên thầy vẫn miệt mài. Cũng
có những người thầy nghỉ hưu xa rời bục giảng, cũng có những người
thầy đã ngủ yên dưới lòng đất mẹ đau thương, cho con kính cẩn dâng lên hương
hồn các thầy cô đã ra đi vì sự nghiệp trồng người.. Các thầy ơi! Các thầy đã về
với cát bụi vĩnh hằng, xin xác thầy hãy thanh thản ra đi, chúng con xin vĩnh
biệt những người thầy tài hoa, niềm tự hào cho xứ sở quê hương.
Xa
trường đã lâu, ngược xuôi trên dòng đời xuôi ngược, lòng tôi luôn hướng về
trường xưa thầy cũ…
Nơi
xa xôi này con luôn nhủ long: Xa trường rồi, tự nhủ sẽ về thăm, thế mà…
Thầy
ơi! khuya rồi không gian yên ắng, tiếng côn trùng than khóc trong đêm trường,
lòng con lại quay quanh vùng thương nhớ… Chao ơi! mới đó mà ..
Thưa
thầy! Hãy tha lỗi cho đứa học trò phương xa cũng đang nối nghiệp đò đưa
như thầy.
Xa
rồi những ngày cắp sách, xa rồi những ngày bên thầy cô bạn bè nơi cố đô yêu dấu
nhưng giọng thầy vẫn còn ngân xa vang mãi:
“Nghe tiếng thầy còn vang
Nghe giọng nói nghiêm trang
Mà lời sao êm ấm
Cao cao vượt núi ngàn”
Thầy
cô ơi! Nơi vùng xa, cho con gởi một chút tâm tình về với thầy cô còn hiện hửu
hay đã khuất .Chính thầy cô là những “Kỹ
sư thiết kế vạn tâm hồn”, những người đi gieo mầm ươm hạt giống cho đời,
thầy cô mãi mãi là suối nguồn yêu thương, tưới mát, chắp cánh cho chúng
con bay xa… bởi một điều đơn giản “học
phí có thể trả bằng tiền”, nhưng công ơn thầy cô thì không gì trả nổi. Cho
con gọi mãi hai tiếng “ơn thầy”
Vỹ Dạ Huế Tháng 11 /2015
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.Huế ngày 20.11.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét