Tĩnh vật/ Âm bản/ Trái mùa – Thơ Phạm Khang (Thanh Hóa)
Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015
Nhà họa
sĩ trứ danh không để lại tên mình những dấu chân của ông cũng sẽ nhòa trên cỏ như
dòng sông quê hương và trái vườn chín đỏ sẽ ở lại với con người mãi mãi với
buồn đau dịu ngọt của cuộc đời…
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Nhà thơ Phạm Khang
Họ
tên thật Phạm Xuân Khang
Hội
viên Hội VHNT Thanh Hóa.
đã
xuất bản 9 tập thơ, 4 tiểu thuyêt, 1 tập ký sự.
Học
văn tại Nga. Dịch giả văn học thế giới.
ĐT:
0122.220.69.89
Email: phamkhangnhavan@gmail.com
_____
TĨNH VẬT
Nhà họa sĩ trứ danh
không để lại tên mình
những dấu chân của
ông cũng sẽ nhòa trên cỏ
như dòng sông quê
hương và trái vườn chín đỏ
sẽ ở lại với con
người mãi mãi
với buồn đau dịu ngọt
của cuộc đời…
Nhà họa sĩ nào có thích
cãi nhau
tranh của ông không
có lời đề tựa
tĩnh vật chín mọng
một không gian suy tưởng
quả nho khô hình như
biết cựa
cốc nước đầy
đôi giọt
rơi
rơi…
Nhà họa sĩ muốn chôn
vùi quá khứ
nghiệt ngã thay cái
cũ gọi ông về
chuỗi vĩnh hằng với
quan niệm bốc hơi
xoáy tận óc vỡ tung
hồn họa sĩ
Nhà họa sĩ vẽ gì bức
tranh kia
màu đỏ chói của mặt
trời nắng hạn
vết nứt toang giữa
đầm lầy bùn đất
cá chết khát hay nhà
thơ mắc cạn
nhà họa sĩ vô tình
chơi với buồn đau
Tĩnh vật!
tĩnh vật!
không gian câm lặng
những cái nhìn như
thật
không một chút khoe
mẽ thiên tài
tất cả
không gì ngoài mong
ước
một thế giới trẻ lại
trong mênh mông sâu
thẳm: Tĩnh vật!
ÂM BẢN
Lặng lẽ
trầm tư
một khuôn mặt ngái
ngủ
âm bản
của tượng đài bị lãng
quên
thời gian chỉ còn lưu
lại những vết xước
dưới đáy va ly
cô gái muộn chồng
lạt phai theo son
phấn má hồng
âm bản của một người
còn sống…
Dưới đáy va ly
âm bản được chở che
bằng bạch phiến
đôi khi có cả nước
hoa ngoại rẻ tiền
mơ hồ mùi hương
mơ hồ nuối tiếc
ngủ vùi qua tháng
năm…
Âm bản
đen kịt hình hài
người ta lưu giữ để
tang cho một mối tình
vụng trộm của tuổi
xuân
bèo bọt của tuổi xuân
uể oải trầm tư và
ngái ngủ.
TRÁI MÙA
Khuôn mặt của ta
đồng nghĩa với sự đổ
vỡ
ta tìm đến em
nhưng em chỉ dành cho
ta nụ hôn của gió
ta cuồng giận
đập vỡ những ly tách
trên bàn
con chó sợ rên lên ư
ử
người đời bảo ta thác
loạn
nhưng mà
trời ơi…
người đời chỉ là
người đời
ngu ngơ và rỗng tuếch
trước nỗi đau của người khác…!?
Còn em
bông hoa trái mùa lạc
vào đất lạ
hương sắc mù mờ như
làn sương
nở vội trên tay ta
đủ để hả hê một thời
con gái
cớ sao giận hờn?
cớ sao buốt giá?
hỡi tình yêu trái mùa
của ta!
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Thanh Hóa ngày 07.10.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét