Home
» Thư viện văn xuôi
» Sau cuộc chiến – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thúy Ngân (Bưu điện tỉnh Bình thuận)
Sau cuộc chiến – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thúy Ngân (Bưu điện tỉnh Bình thuận)
Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015
Hắn vào
quán café cóc bên đường. Đảo mắt nhìn một lượt, rồi khập khiễng đi tới bàn cuối
cùng bên bụi dừa nhỏ. Hắn thả cái thân hình khiếm khuyết xuống cái ghế nhựa con
nghe cái “rầm”, chiếc nạng gỗ dựng sát nách. Mặt hắn lầm lầm lì lì gọi ly café
đen không đường. Hắn ngồi đó nhìn mông lung… Cô chủ quán còn khá trẻ nhìn hắn
với vẻ dè chừng, có một chút khó chịu phớt qua gương mặt. Hắn biết, nhưng hắn
không quan tâm. ...
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Nguyễn Thị
Thúy Ngân
Bút
danh Thúy Ngân
Sinh:
12/05/1966
Thường
trú: 39/46 Từ Văn Tư – Phú trinh – Phân thiết – Bình
Thuận
Nơi
công tác: Bưu điện tỉnh Bình thuận
Điện
thoại: 0917 137 333
Email: nganthuybt@yahoo.com.vn
_____
SAU CUỘC CHIẾN
Hắn
vào quán café cóc bên đường. Đảo mắt nhìn một lượt, rồi khập khiễng đi tới bàn
cuối cùng bên bụi dừa nhỏ. Hắn thả cái thân hình khiếm khuyết xuống cái ghế
nhựa con nghe cái “rầm”, chiếc nạng gỗ dựng sát nách. Mặt hắn lầm lầm lì lì gọi
ly café đen không đường. Hắn ngồi đó nhìn mông lung… Cô chủ quán còn khá trẻ
nhìn hắn với vẻ dè chừng, có một chút khó chịu phớt qua gương mặt. Hắn biết,
nhưng hắn không quan tâm. Hắn uống café trả tiền đàng hoàng chứ có xin xỏ hay
ăn chực đâu mà khinh khi. Hay người ta nhìn cái thân hình nửa người nửa ngợm
của hắn rồi sợ? Có lẽ vậy! Bởi nhiều khi hắn soi gương, hắn còn sợ khuôn mặt
hắn nói gì đến người khác.
Ngày
nào hắn cũng ghé quán, ngồi vào một chỗ cố định và uống một thứ duy nhất, với
cái bản mặt lầm lầm lì lì. Có một vài khách thấy hắn ngồi đó quay ra hay tìm
chỗ xa bàn của hắn. Lâu lâu liếc hắn vẻ ái ngại. Cô chủ quán bực bội ra mặt:
-
Này ông, bộ ông không có việc gì làm sao mà ngồi lâu vậy. Xin ông để tui yên ổn
buôn bán chứ!
-
Tui có trả tiền cho cô đâu mà cô xin xỏ. Cô mở quán mà không muốn có khách vào
thì dẹp đi!- Hắn dằn.
- Biết
vậy. Nhưng cái bản mặt ông làm khách e ngại không vào thì làm sao tui buôn bán
được …- Cô chủ nói chưa hết câu, hắn chen ngang:
- Cái
bản mặt tui làm sao? Mặt người hay ác quỷ cô nhìn kỹ xem có đúng không?- Hắn dí
mặt hắn sát vào mặt cô. Cô giật mình bước lùi né sang bên, vô tình mũi hắn chạm
vào má cô làm hắn thảng thốt quay đi. Một cái gì đó rất quen thuộc ùa về bóp
tim hắn đau nhói. Hắn thẫn thờ ngồi xuống ghế như bị choáng. Cô chủ quán tưởng
hắn bị trúng gió: “ Ông …ông bị đau tim
hả.. nước ..nước đây.” Cô dúi ly nước lọc vào tay hắn rồi bỏ đi.
Lâu
lắm rồi hắn mới ngửi thấy cái mùi mà hắn không thể nào quên. Mùi lá chanh, lá
bưởi trên mái tóc thả dài một thời. Tóc nàng vương vào môi vào mắt hắn. Tóc
nàng quấn vào cổ hắn nhồn nhột mỗi khi hắn chở nàng trên chiếc xe đạp sườn
ngang. Nàng ngồi trong vòng tay hắn dịu dàng, nhỏ bé. Không phải hắn không đủ
tiền mua xe honda mà bởi hắn thích như thế. Hắn nói với nàng là đừng bao giờ
cắt đi mái tóc mà hắn yêu quý. Nếu nàng cắt tức là đã phản bội hắn. Đúng thế,
nàng đã phản bội hắn với trăm ngàn lý do? Hắn hận nàng, hận đời, hận cả những
kẻ đã xô hắn ra khỏi xã hội này, để giờ đây hắn sống lay lắt như xác chết. Nhưng
cái mùi ái tình thì hắn không thể quên. Hắn thèm mùi da thịt ngây ngây viên mãn
của người đàn bà. Còn mùi gì nữa nhỉ? À, có cả mùi bạc tình, nó thoảng theo làn
gió lùa vào mũi hắn hăng hắc… Tiếng ồn ào của mấy ông khách mới vào quán làm
bừng tỉnh dòng hồi tưởng, hắn vội kẹp tờ giấy bạc dưới cái ly rồi vội vã đứng
dậy, chân hắn gõ lóc cóc…lóc cóc trên nền gạch như hụt hẫng một điều gì đó.
Sau
lần đụng chạm ở quán, hắn ở nhà mấy hôm. Trong hắn như nghe có ai đó nói rằng:
“hãy quên đi mà sống… Nhưng hắn có chết
đâu.. mà sống như vầy thì cũng như đã chết “. Hắn không chịu được sự im ắng
nơi phòng trọ. Nỗi cô đơn bủa vây tim gã đến hư hao. Hắn thèm nghe tiếng người,
tiếng cuộc sống va chạm chát chúa. Tiếng chim bé xíu hót rời rạc trên bụi trứng
cá hông quán cafe... Hắn thèm đủ thứ… Hắn lục bao thuốc lá – hết. Chân hắn lại
lóc cóc …lóc cóc ra quán ngồi vào nơi cố định, gọi một thứ cố định. Nhưng lần
này cái bản mặt hắn có vương vấn chút tâm tư. Cô chủ quán ý tứ để thêm một điếu
thuốc trên dĩa khi bê café cho hắn. Hắn hơi ngạc nhiên nhìn lên. Đôi mắt cô…!!!
- Chào
ông, ông khỏe không? Cô hỏi hắn khi thấy quán vắng khách.
-
Cám ơn- Hắn trả lời cúi mặt nhìn nơi khác.
-
Ông không phải người vùng này- Cô gợi chuyện.
-
Không, tui người vùng này. Cuộc đời xô đẩy tứ chiêng nay quay về.- Hắn chùng
giọng:
- Ra
vậy, trên mặt ông đã chứng minh đầy đủ những chiến tích- Cô nói nửa như mỉa
mai, nửa như thông cảm. Hắn nghe không trả lời cho đến lúc hắn ra về.
Buôn
bán thất thường. Cô chỉ còn lại một mình sau cuộc chiến. Cô cũng đã trải qua
bao tủi nhục, mất mát cuộc đời. Đi đâu rồi cũng quay đầu về núi như ông khách,
như cô, như tất cả mọi người thôi. Nhắc đến ông khách cô chợt nhận ra có một gì
đó thân thương. Cô nhớ đến một người, đến những kỷ niệm xa xưa… “Ước gì…!?”- Cô nói thầm. Mà sao cô lại
nghĩ đến ông ta nhỉ. Ông ấy không dữ dằn như vẻ ngoài hiển hiện, nhất là giọng
nói trầm ấm. Cách xử sự chắc chắn là người có học. Tự nhiên cô mỉm cười nhớ lại
ngày đầu khách xuất hiện với vẻ mặt dữ dằn. Những vết sẹo lồi lõm có chỗ đỏ
tươi như mới khiến cô lo sợ. Sợ chứ, biết đâu gặp mấy thằng cha hút chích, đầu
gấu… hay mấy thằng trốn tù túng thiếu, chúng có thể làm bất kỳ điều gì miễn là
có tiền. Còn cô thân gái dặm trường…
Điều
cô lo sợ đã xảy ra.
- Đ
má… mày muốn yên thì đưa tiền đây, còn không thì đừng có mà buôn bán gì ráo nha
con- Thằng đàn ông hăm he, còn mấy thằng khác đang xum xoe một tên chắc là đầu
đảng.
- Xin
mấy anh tha cho, em buôn bán ế ẩm có mấy đâu mà mấy anh đòi nộp tiền này tiền
nọ.- Cô chủ hạ mình xin xỏ.
- Tao
không cần biết, đây là vùng của tao thì phải nộp thuế, còn không thì xéo đi.
Chân hắn đá cái ghế văng đi một đoạn tiện tay kéo hộc bàn quơ mớ tiền ít ỏi,
tay kia chụp luôn vào ngưc cô gái đang thở dốc sợ hãi. Cô ré lên một tiếng vấp
phải cái bàn té dúi dụi. Từ nãy hắn ngồi im quan sát đám anh chị. Hắn bật dậy
như lò so khi nghe cô gái la thất thanh. Hắn chống nạng đứng dậy chậm rãi nói:
Này mấy anh, có giỏi thắng thua thì so găng
với đám ngang hàng ngang sức, sao lại đi ăn hiếp đàn bà con gái. Chẳng đáng mặt
trượng phu chút nào, không mắc cỡ à?
- Mày
là ai mà dám xen vào hả? Muốn chết không hả thằng què…? Tên đầu đảng xăm xăm
bước tới, nhìn từ đầu đến chân hắn rồi bật cười hô hố. “Đ mẹ, cái thân què
không lo còn xía vào chuyện của ông…”- Câu nói chưa dứt tên đầu đảng vung tay
đấm vào ngực hắn. Theo đà cú đấm với người khác chắc bể lồng ngực, hắn chỉ nhẹ
nhàng lách người qua bên. Cú đấm bị trượt làm tên đầu đảng ngã nhào về phía
trước. Tên đó lồm cồm bò dậy vừa quê vừa hô hào đàn em xông vào. Hắn vẫn ung
dung đứng trên một chân và cái nạng gỗ mong manh xoay tứ phía nhẹ như làn gió- Chiếc
nạng xoay đến đâu mấy tên đầu gấu ngã bổ chưởng đến đó. Thằng ôm giò, ôm đầu,
ôm ngực rên đau đớn. Hắn bước tới trước mặt tên đầu đảng nhỏ nhẹ nhưng sắc
lạnh: “Từ đây tao mà còn thấy tụi bây ức hiếp người cô thế, có ngày không còn
cái răng húp cháo. Đi…” Đám đầu gấu rối rít xin tha mạng rồi len lén chạy mất
hút. “Hắn đường đường là một sỹ quan được đào tạo bài bản và cái đai đen
Taekwondo dắt lưng làm vốn lúc cần khi hắn còn xông pha trận mạc. Sống chết hắn
chẳng ngán, thì ba cái thằng nhãi bén, cắc ké như lũ đầu gấu kia thì có đáng
gì”- Hắn nghĩ. Góc quán, cô chủ sợ hãi nhìn đám anh chị rồi quay qua nhìn hắn
đầy cảm phục. Cô cám ơn. Hắn dằn trên bàn xấp tiền nói là bồi thường tổn thất
rồi bỏ đi.
Từ
hôm ấy, hình ảnh người khách một chân khuấy động tâm tư cô. Nhiều đêm cô trăn
trở không sao ngủ được. Cô nhớ người đàn
ông một thời cô yêu say đắm. Những cánh phượng hồng ép vội, những vần thơ tình
non nớt chắp nối sao mà đáng yêu đến thế. Bao đêm trăng hẹn hò mộng mơ… Tính
anh rất khẳng khái. Cô thật sự yên tâm khi ở bên cạnh người ấy. Lời thề đã bị
biến cố xã hội cuốn trôi đục ngàu. Họ tưởng rằng mãi mãi bên nhau. Nào ngờ…
giấc mơ tan như khói thuốc. Người yêu bị gọi lính. Tạm biệt giảng đường, tạm
biệt người yêu bé nhỏ không hẹn ngày trở lại. Còn cô- Cuộc đời đưa đẩy cô trở
thành vợ hờ của một người đàn ông khác. Lão ta bao cô như bao một vũ nữ với
những cuộc tình thâu đêm. Trong cơn binh biến hắn bỏ rơi cô giữa biển người
chạy loạn. Cô chới với không biết đi đâu, nên đành quay về cái chốn đã sinh ra
và nuôi cô lớn lên. Cô dựng quán buôn bán đắp đổi qua ngày.
- Anh
ăn gì chưa? Nếu không chê, mời anh cùng ăn với em cho vui- Cô ướm hỏi.
- Cô
định trả công tui hả? Hắn hỏi ngược lại.
- Nếu
nói trả công thì không, vì hôm nay em không chuẩn bị thức ăn…? Hay để hôm khác em
mời- Cô phân trần.
- Vậy
thì được, tui phụ dọn cùng cô nhen- Hắn đồng ý. Bữa cơm tối dọn lên chỉ có tô
rau đắng luộc, chén mắm chưng, vài khúc cá kho, chén nước mắm dầm ớt. Bữa cơm
đầm ấm như của đôi vợ chồng son…
- Em
tên Lan, còn anh?- Cô hỏi.
-
Cha mẹ gọi tui là Minh Kỳ- Hắn nói.
- Vậy
là anh còn một tên khác ví dụ như: “Cậu Ba” chẳng hạn- Cô cười cười lằm hắn
giật mình nghĩ: “Hổng lẽ cô biết tên thật của mình”- Hắn giả lả:
- Cậu
Ba, hay cậu Bảy cũng vậy thôi. Chỉ là cái tên để gọi khỏi nhầm với ai đó.
- Anh
lập gia đình rồi hả, có mấy cháu. Chị và các cháu ở đâu? Anh nói là em biết
liền hà- Cô nói một hơi vẻ trìu mến hiện trong ánh mắt.
- Vợ
con gì cô. Cô nhìn tui xem, có ai muốn làm vợ một kẻ mặt mũi như quỷ sứ này. Lần
đầu cô chẳng nói cô sợ tui đó sao? Khi xưa tui đâu có giống ma như vầy. Tui
cũng có người yêu đẹp như tiên nữ. Nàng rất đỗi dịu dàng, nàng hứa đợi tui tới
ngày trở về. Vậy mà ngày trở về nàng lại là vợ một kẻ khác. Nhưng đau đớn hơn
lại là vợ hờ của thằng cha đó?- Giọng hắn mai mỉa, chát đắng nhìn cô thăm dò.
Hắn nuốt nước miếng “ực” một cái như nuốt cục nghẹn chận ngang cổ. Cô nhìn hắn
bối rối: “Cô ấy sao lại giống mình quá,
hay anh ta đã biết mình là ai, và quá khứ chẳng mấy đẹp đẽ của mình… Sao giọng
nói anh ta cứ như trách móc, như hằn học với mình không bằng…”- Cô thở dài
ngậm ngùi cho thân phận mình, không biết nói gì thêm. Không khí đặc quánh giữa
hai người. Đêm nặng trĩu.
Căn
phòng trọ bé nhỏ như giam hãm mọi suy nghĩ, mọi ước muốn của hắn. Hắn muốn đập
phá, hắn muốn gào to rằng hắn không phải là quỷ dữ. Hắn muốn làm một nguời đàn
ông bình thường. Hắn đi đến trước cái gương lớn nhìn chăm chăm vào người đàn
ông dối diện.“Á, mày hả. Mày mang bộ mặt
thật gớm ghiếc thế, sao không chết đi mà sống làm gì. Mọi người nhìn mày như
nhìn một con quái vật, đến nỗi người đàn bà lăng loàn trắc nết đó còn sợ mi. Mi
trả nợ đời này bao giờ mới hết đây? Đâu phải tại mi gây ra nông nỗi này. Tại
cuộc chiến tranh chết tiệt đã đóng dấu lên mặt mi. Trời ơi… Sao ông lại bất
công với tui như vầy…”. Hắn gào lên điên cuồng, nắm tay hắn đập vào mặt
kiếng vỡ choang. Hắn gục xuống khóc hù hụ. Tim hắn đau đến tận cùng. Trái tim
một con người khao khát yêu thương, bao nỗi nhớ dày vò, cấu xé lòng hắn. Tình
yêu của hắn còn đầy ắp, nó hối thúc hắn phải đi, phải nhìn, dù người ấy không
biết hắn là ai? Hắn cũng muốn chạy đến ôm cô vào lòng tha thứ tất cả. Có thể là
lỗi của cô mà cũng có thể do thời thế đưa đẩy cô vào con đường bế tắc giống như
hắn. Đúng là hắn vẫn còn yêu cô tha thiết. Một mặt hắn muốn nói rõ sự tình, một
mặt hắn lại sợ cô phản ứng thái quá, hắn sợ bị tổn thương.- “Liệu cô có chấp nhận một người như hắn- Một
kẻ không tiền tài danh vọng, cả cái thân thể hắn cũng không nguyên vẹn, tương
lai thì mờ mịt. Chẳng lẽ mình trở thành gánh nặng cho cô ấy sao? Điều này thì
không bao giờ hắn muốn. Thôi ta hãy quên đi cho quá khứ được ngủ yên. Cầu mong
cho em được hạnh phúc” … Hắn thở khò khè lơ mơ lịm dần vào cơn sốt.
“Cô đi đi, đi mau đi… Tôi với cô không có lỗi
phải gì cả... Cô nhìn thấu cái bản mặt gớm giếc của tôi rồi, thêm cái thân tàn
ma dại này nữa, vậy cô muốn gì, muốn gì hả …?” Câu nói nửa chừng bị chăn
lại bởi một tràng ho khùng khụng kéo dài rút thắt lồng ngực hắn đau quặn từng
cơn. Cô quýnh lên chạy lại đỡ, vỗ vỗ vào lưng.
“Em nhận ra anh rồi, đừng xa em… xa em.. Dù
anh có xua đuổi em cũng không đi đâu hết…”- Cô thút thít. Tâm trạng hắn lơ
lửng: “Ta mơ hay tỉnh đây” Hắn cảm
nhận đầu hắn được ôm trong vòng tay ấm áp và bờ ngực phập phồng mềm mại. Hắn
líu ríu “…e…em…” Hai chân yếu ớt
không đỡ nổi hình hài rách bươm của hắn. Hắn đổ vật xuống sàn. Hắn chới với
choàng tỉnh. Hình ảnh ban nãy chỉ là một thoáng trong giấc mê sảng.
***
Cô
chạy bay sang nơi hắn trọ gõ cửa ầm ầm. Ghé tai nghe ngóng động tĩnh, bên trong
im ắng khác thường. Cô dùng sức mình đẩy mạnh. Cửa bật mở, phòng trống trơn. Đầu
giường tờ giấy trắng để ngay ngắn cô vội vàng mở ra… Cô ngồi bệt xuống sàn,
nước mắt lặng lẽ rơi, rơi mãi… “Sao lại
như thế được anh… Em yêu anh Minh
kỳ…Minh kỳ…” Không biết cô ngồi như thế đã bao lâu ngoài kia màn đêm đã
buông tự bao giờ.
39/46
Từ Văn Tư, phường Phú Trinh – TP Phan Thiết – Bình Thuận
ĐT:
0917 137 333
Email: nganthuybt@yahoo.com.vn
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP Phan Thiết ngày
04.8.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét