Đêm buồn tỉnh lẻ – Trương Thị Thanh Tâm (Mytho)
Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015
Thành
phố tỉnh lẻ của tôi cứ vào thu, mưa lại trút nước cả ngày lẩn đêm làm xám xịt
một góc trời. Khu phố nhỏ kẻ qua người lại cứ lội bì bỏm, những chiếc xe gắn
máy chạy bươn làm bắn tung tóe nước bẩn, nước bẩn hay lòng ta đang bẩn cho cái
kết cuộc đau buồn ...
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Trương
Thị Thanh Tâm
Sinh
năm 1953, tại Gò Công
Hiện
sinh sống tại TP. Mỹ Tho
Email: tinhnho1053@yahoo.com.vn
_____
ĐÊM BUỒN
TỈNH LẺ
Thành
phố tỉnh lẻ của tôi cứ vào thu, mưa lại trút nước cả ngày lẩn đêm làm xám xịt
một góc trời. Khu phố nhỏ kẻ qua người lại cứ lội bì bỏm, những chiếc xe gắn
máy chạy bươn làm bắn tung tóe nước bẩn, nước bẩn hay lòng ta đang bẩn cho cái
kết cuộc đau buồn ...
Trời
tháng bảy luôn luôn là thế đấy, mùa Ngưu Chức hội ngộ.. còn tôi thì sao.. bao
giờ cho đến bao giờ có được người tôi yêu!!
Có
lẽ trời cũng buồn thay cho tôi, căn nhà cứ tràn ngập nước mưa, tôi chỉ biết
trốn mình trên căn gác xép bé tẹo chờ mưa ngưng nước rút rồi lại phải lau chùi
dọn rửa. Mùa mưa là luôn phải chịu như thế đấy, tôi ngán ngẩm cảnh đời đơn
chiếc như thế nầy quá rồi, nhà dột, điện đứt chạm mạch và mọi thứ cứ rối bời cả
lên, tôi chỉ còn biết khóc và thương thân phận mình, đôi lúc tưởng chừng không thể
nào chịu đựng thêm được nữa...
Nỗi
buồn cứ gậm nhấm, hình hài sa sút mỗi ngày một rõ rệt. Đêm đêm thẩn thờ nhìn
bóng mình nghiêng lệch bên tường mà lòng đau như cắt, nước mắt cứ nhỏ dài từng
đêm, từng lúc và cuộc đời cứ như thế trôi suốt mười lăm năm qua, nếu nói dài
cũng không phải, mà ngắn thì đâu có ngắn cho một đời người ..
Tôi
cũng có một tình yêu để làm dinh dưỡng cho cuộc sống nầy, nhưng yêu chỉ để mà
yêu, tình đầu cũng là tình cuối, đưa đẩy tôi vào một hoàn cảnh éo le: yêu thầm
rồi yêu vụng trộm, yêu mà không thể sống bên nhau, yêu bằng trái tim vô vọng,
yêu không có một tương lai, yêu trong tâm thức để trái tim cứ râm rỉ nhỏ máu chảy
luân lưu trong từng tế bào thể xác, rồi có lúc bất chợt ngừng lại giây phút làm
cho nghẹn thở- tôi quơ quào, miệng thầm thì trong tiếng nấc ráng sức để gọi
"mình ơi. mình ơi" rồi lịm dần trong hôn mê, mờ mịt. Cơn sốt đi qua,
tôi tỉnh thức, và ngao ngán lại trở về với tấm thân đơn độc, với mảnh đời u mê,
rời rã...
Tuổi
xuân đi qua. Bóng người còn ở lại, sáu ba mùa xuân quay đi ngoảnh lại, dài hay
ngắn với hơn bốn lăm năm chờ đợi, kết cục chỉ là khoảng trống vắng, đêm vẫn đen
trong cuộc đời, tương lai vẫn là bóng ma lạc lỏng ...
Lạy
Đức Mẹ Maria, xin ban cho con ánh sáng cuộc đời, lạy Đức Phật từ bi xin dìu dắt
con qua khỏi chốn mê trầm ...
T4 (Mytho)
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.Mỹ Tho ngày 16.9.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét