Home
» Lý luận phê bình
» Tình ca trên biển Vũng Tàu – Trần Vân Hạc cảm nhận bài thơ "Trâu già và bãi cỏ non" của Pờ Sảo Mìn
Tình ca trên biển Vũng Tàu – Trần Vân Hạc cảm nhận bài thơ "Trâu già và bãi cỏ non" của Pờ Sảo Mìn
Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015
Lão Pờ thế mà hóm và tinh quái. Ra biển lão
nhớ quê nhưng cần gì phải ra tới biển Vũng Tàu để khoe: "Nhà tôi có con trâu già sừng đẹp vai khỏe",
rồi "Trời thì ban xuống đất thì
dâng lên" và lão than: "Khổ
cho tôi một con trâu đã già". Trong cái thân thể còm nhom kia ai mà
tin được những điều lão nói. Nhưng không, biển cả bao la của Vũng Tàu đã làm
cho lão Pờ hiểu sâu xa thêm những điều tưởng như bình dị của cuộc sống.
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Vân Hạc
Sinh
năm 1952 tại Hiền Lương, Hạ Hòa, Phú Thọ.
Địa
chỉ: F.201, Nhà.B4, Ngõ.189, Thanh Nhàn
P. Quỳnh Lôi, Q. Hai Bà Trưng, TP. Hà Nội
ĐT:
0917 331 683 - 0949 253 256 - 0949 381 246
_____
TÌNH CA
TRÊN BIỂN VŨNG TÀU
(Trần Vân Hạc cảm nhận bài thơ TRÂU
GIÀ VÀ BÃI CỎ NON)
TRÂU
GIÀ VÀ BÃI CỎ NON
Pờ Sảo Mìn
Chuyện
như từ trên trời rơi xuống
Đất mọc
ra: Tôi và em khúc hát song ca.
Trên
đỉnh núi mờ xa.
Nhà tôi
có con trâu già sừng đẹp vai khỏe
Trên
đồng cỏ trâu không bao giờ gặm cỏ già
Trâu
chỉ gặm cỏ non gặm nhấm lân la
Vì thế
tuy già nhưng trâu còn rất khỏe
Trâu
kéo cày phăng phăng… đường cày thẳng băng
Dâng
cho tôi bốn mùa ngô lúa thu tăng
Hạnh
phúc êm đềm…
Trời
thì ban xuống đất thì dâng lên
Em ngồi
đó hoa em bừng nở…
Tỏa
hương thơm Bãi Trước Bãi Sau
Biển
Vũng Tàu ngàn năm sóng hát
Biển
thì xanh bãi cát thì già tóc cát trắng phau
Như tôi
và em đang hiện hình đâu đó
Em ngồi
đó một đồng cỏ xanh nõn non tơ
Tôi
ngồi đây cây thông già bất động
Mà
trong lòng nổi sóng biển sâu
Biển
Vũng Tàu ai đo… bao mét?
Em xinh
đẹp tuyệt trần… mắt tròn xoe ngấn nước
Không
uống rượu mà người lảo đảo say
Em ngồi
đó… tôi ngồi đây… chỉ cách nhau một sợi tóc dày
Mà sao
thấy xa xăm… xa xăm…
Tôi lẩm
nhẩm một mình
Hát một
câu tình ca biển cả…
Con
sóng trẻ xanh xô về phía trời xa
Em ngồi
đó… tôi ngồi đây..!
Mà
trong tim nóng rực
Như có
lò phản ứng hạt nhân nằm trong lồng ngực
Tôi
ngồi đây… em ngồi đó…
Như
đồng cỏ xanh mướt non tơ
Khổ cho
tôi một con trâu đã già
Trước
đồng cỏ xanh mướt bao la…
Vũng Tàu 25.5.2015
Đôi lời của Trần Vân Hạc:
Lão
Pờ thế mà hóm và tinh quái. Ra biển lão nhớ quê nhưng cần gì phải ra tới biển
Vũng Tàu để khoe: "Nhà tôi có con
trâu già sừng đẹp vai khỏe", rồi "Trời thì ban xuống đất thì dâng lên" và lão than: "Khổ cho tôi một con trâu đã già".
Trong cái thân thể còm nhom kia ai mà tin được những điều lão nói. Nhưng không,
biển cả bao la của Vũng Tàu đã làm cho lão Pờ hiểu sâu xa thêm những điều tưởng
như bình dị của cuộc sống.
Câu
đầu của bài thơ làm người đọc tò mò xem "khúc hát song ca" ấy như thế nào. Lão mượn cách nói của người
miền núi một cách điêu luyện. Hình ảnh "sừng đẹp vai khỏe" làm người đọc bật cười và đằng sau ẩn dụ ấy
là sức mạnh và khát vọng sinh sôi "Trâu
chỉ gặm cỏ non gặm nhấm lân la" bởi thế "trâu" đủ sức "kéo
cày phăng phăng… đường cày thẳng băng/ Dâng cho tôi bốn mùa ngô lúa thu tăng".
Từ "thu tăng" mới đọc tưởng
như gợn nhưng càng đọc càng thấy có lý bởi cuộc sống như vậy đấy, mỗi ngày qua
chất lượng cuộc sống phải tăng lên, tạo nên: "Hạnh phúc êm đềm…". Sự
logic của mạch thơ mang triết lý, nhân quả làm người đọc thích thú. Tronh hạnh
phúc ấy, Em hiện lên sao đẹp nhường vậy: "Trời thì ban xuống đất thì dâng lên/ Em ngồi đó hoa em bừng nở…"
Em do tạo hóa ban cho đời. từ "ban"
thật đắt giá nhất là khi đồng hành cùng từ "dâng lên" đón nhận và dâng hiến hết mình, trân quí điều tuyệt
vời nhất tạo hóa ban cho. Hình ảnh "hoa
em bừng nở" thật đăng đối với "sừng đẹp vai khỏe". Cái điều khó nói ấy được lão Pờ diễn đạt
một cách dung dị nhưng vô cùng sâu sắc. Lão thấy: "Biển thì xanh bãi cát thì già tóc cát trắng phau", sự đối lập
giữa biển xanh trẻ trung và "tóc
cát…", "Như tôi và em đang
hiện hình đâu đó" để dẫn đến hình ảnh thật đẹp: "Em ngồi đó một đồng
cỏ xanh nõn non tơ/ Tôi ngồi đây cây thông già bất động". Chà trước
đồng cỏ "nõn non tơ" ấy làm
con trâu già cảm động và hình ảnh lão Pờ say biển, say tình thật thi vị. Trước
biển, thơ lão như chắt từ gan ruột: "Tôi
ngồi đây… em ngồi đó…/ Như đồng cỏ xanh mướt non tơ". Người đọc
thương lão, thương mình khi phải tự thú
sự bất lực: "Khổ cho tôi một con trâu đã già/ Trước đồng cỏ xanh mướt bao la": Bài
thơ dẫn người đọc tới qui luật của ngàn đời, âm dương rồi tình yêu được lão Pờ
nói cứ nhẹ như không, cứ như: "Chuyện
như từ trên trời rơi xuống".
Trong
bài nhiều hình thật đẹp như "nõn non
tơ", "lân la"… đúng là chiến thuật của trâu già nhưng phải
chăng phải biết thong thả, kiềm chế tận hưởng hương vị cỏ non, cũng như phải
biết trân quí những gì tuyệt đẹp do tạo hóa ban tặng… Biển Vũng Tàu gợi thi tứ
cho lão Pờ hay thơ lão Pờ làm biển thêm dậy sóng, chỉ biết rằng chuyện "trâu già và bãi cỏ non" nhẹ như
không nhưng sâu sắc, minh triết, chan chứa tình người và tình đời.
Vũng Tàu 30.5.2015
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Hà Nội ngày 27.6.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét