Bến Bờ – Thơ Phạm Văn Dương (Hà Nội)
Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015
Biển dậy sóng, dạt
dào, lộng gió,
Biển hiền hoà, sâu
thẳm, bao la,
Biển êm dịu, trầm tư,
say đắm,
Sóng vỗ bờ dìu dặt
bài ca.
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Phạm Văn Dương
Ngày
sinh: 26/6/1945
Quê
quán: Phù lưu, Đông Ngàn, Từ Sơn, Bắc Ninh
Trình
độ văn hóa: Cử nhân toán
Nguyên
Đại tá nghỉ hưu
Địa
chỉ hiện nay: Từ Liêm Hà Nội
Hiện
là Chủ nhiệm Câu lạc bộ Thơ luật Đường họ Phạm Việt Nam
Đã
xuất bản nhiều thơ
Điện
thoại: 0913510543
E.mail: phamvanduong7@gmail.com
_____
BẾN BỜ
Biển dậy sóng, dạt
dào, lộng gió,
Biển hiền hoà, sâu
thẳm, bao la,
Biển êm dịu, trầm tư,
say đắm,
Sóng vỗ bờ dìu dặt
bài ca.
Anh có ví mình là
Biển Cả
Mới hiểu rằng Em là
Bờ Cát thương yêu.
Biển vô nghiã nếu
sóng dồn lớp lớp
Không trào lên hôn bờ
cát sớm chiều!
Ai đã từng đêm lênh
đênh trên biển cả,
Biển muôn trùng, bí
ẩn, thần tiên
Giữa trời- nước
mới thấy lòng
khát khao, rạo rực
Khi nhìn thấy ánh đèn
xa
Ôi! Một dải đất liền!
Người bộ hành giữa
trời nắng gắt
Thèm một bóng cây toả
mát ven sông
Người giữa rừng sâu
trong đêm mưa lạnh
Ao ước bao nhiêu một
bếp lửa hồng.
Nhưng không thể so
với người trên biển
Hướng tới ánh đèn
thành phố cảng quê hương
Như người lính ra
chiến trường đánh giặc
Nửa trái tim mình để
lại hậu phương.
*
Suốt đời Anh yêu Em
tha thiết
Như Biển sục sôi ôm
ấp Bến Bờ.
Anh có thể đi cùng
trời, cuối đất
Vẫn hướng về Em, Tổ
ấm đợi chờ!
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Hà Nội ngày 28.6.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét