Kí ức lúa vàng – Tản văn Phan Nam (Quảng Nam)
Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015
Gốc rạ, ngày nắng chói chang. Buồn thay một
cuộc vui đã tàn. Phải quý phải trân trọng, dẫu chỉ là những kí ức mỏng manh.
Trôi đi. Thoáng qua trong đời. Những vẻ đẹp được lưu giữ lại trong tâm thức, có
mấy ai nhớ được, rạ già lấm lem dưới bùn đất không thể vươn được nữa. Hoàn
thành sứ mệnh đưa lúa vươn cao, đưa chén cơm cho những con người một đời vật
lộn trong bùn đất. Làm lúa – làm gạo là phải yêu bùn, mùi bùn nồng nàn não nề
chất chứa trong con tim đầy.
Tác
giả Phan Nam
Họ
tên Phan Văn Nam
Quê
quán: Tiên Phước – Quảng Nam
Hiện
đang học tại lớp báo chí k13 CBC, Trường ĐH sư phạm – ĐH Đà
Nẵng
Phone:
01686 642 109
Email: phanvannamsp@gmail.com
_____
KÍ ỨC
LÚA VÀNG
Gốc
rạ, ngày nắng chói chang. Buồn thay một cuộc vui đã tàn. Phải quý phải trân
trọng, dẫu chỉ là những kí ức mỏng manh. Trôi đi. Thoáng qua trong đời. Những
vẻ đẹp được lưu giữ lại trong tâm thức, có mấy ai nhớ được, rạ già lấm lem dưới
bùn đất không thể vươn được nữa. Hoàn thành sứ mệnh đưa lúa vươn cao, đưa chén
cơm cho những con người một đời vật lộn trong bùn đất. Làm lúa – làm gạo là
phải yêu bùn, mùi bùn nồng nàn não nề chất chứa trong con tim đầy.
Vẻ
đẹp cánh đồng lúa chín, mãi xa, xa tít tắp, sẽ không quay trở lại. Những gốc rạ
già cỗi vẫn nằm đó, lặng lẽ dâng hiến phần còn lại cho đàn trâu đàn bò từ trên
núi vừa xuống làng. Nhai nốt, nghĩ lại những bông lúa chín vàng – đặc trưng
đồng quê Việt giờ heo hút trong màu nắng chói chang, nắng vội rót xuống đồng
mấy giọt cuối hạ để tạm biệt một mùa lúa mãi mãi còn. Rồi đây, chúng sẽ không
thể nhìn thấy ánh mặt trời, lúa mùa tắt dần. Rồi đây, một mùa vàng mới sẽ bắt
đầu, con tim lại sẽ vui trở lại, những ngày làm đồng, phát quang, làm cỏ dại…
làm sạch những gốc rạ. Tiếc lắm thay. Đồng làng sẽ một màu nâu, trầm buồn, rồi
phải chờ, chờ những mầm xanh mới ra đời. Hình như cái nắng hoà lẫn trong tiếng
ve càng gay gắt, càng rộn rã càng thúc giục bước chân người đi. Thế nhưng cánh
đồng quê vẫn chìm vào cõi tĩnh lặng, khẽ hát bản tình ca cuối cùng của mùa lúa
đầy mộng, đầy mơ.
Tạm
biệt những ngày nứt nở chân chim, hẹn chờ lúa reo vui hò hẹn vào ngày mai. Thóc
lúa bây giờ đã nằm im re trong kho, khó cất nên lời. Đem niềm tin gieo vào từng
niềm tin mới, cho lúa reo trong những đêm trăng vàng, lại gặt lại xót. Gục đầu,
cúi lưng cho mùi rơm, mùi rạ ăn sâu vào con tim, để tàn úa nhú mầm…
Lại
bước, lại lang thang đồng vàng. Ngày nào cũng vậy. Nhưng đã khác. Hết mùa,
những phận người quay quắt vào trong làng. Nắng thiêu nắng đốt những mùa còn
lại. Chỉ còn rơm rạ nằm im lìm, thao thức với thời gian. Rơm níu chân làng quê,
quấn quýt lấy những kiếp người. Để rồi. Phơi rơm. Rơm lại vươn cao. Bản tình ca
mùa gặt có lẽ đã sớm chấm dứt. Có nhanh. Có vội. Có muộn màng. Đốt cháy trái tim,
đốt cháy tâm can. Đọng lại hương lúa nồng nàn từ thuở thơ ấu đến khi dứt tình
với đồng, đi tìm chút văn minh xứ lạ. Có người sinh ra đã không gắn với làng
quê, họ chỉ thích hợp với công việc khác, họ không thuộc về đồng vàng, một nơi
đầy bí ẩn. Họ không một lần cầm cuốc trong đời, họ cầm chén cơm chỉ để ăn. Phải
biết. Chén cơm từ đâu ra và giọt mồ hôi rơi theo nhịp điệu ruộng cày của lúa,
của trưa hè, của nắng, của gắt. Khi lòng người và đất trời hoà quyện làm một,
ta đi tìm một chút nắng, chút gió, chút niềm tin trong tương lai, và nơi ấy soi bóng đáy con
tim mình.
Lao
động là vinh quang. Đừng quên. Sỏi đá theo hồn người, từng phút từng giây lao
động cũng phải quy hàng để nhường hơi thở cho lúa vàng. Thao thức mùa gặt cho
con tim đắm say, cho niềm tin dai dẳng. Nếu không cầm cuốc, xin đừng quên chén
cơm mùa gặt. Đầy vơi. Lúa vàng…
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Nam ngày 23.5.2015
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét