Chùm thơ lục bát của Trúc Giang (Bến Tre)
Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014
Lang thang suốt buổi
chiều nay
Qua con đường cũ nhớ quay quắt hồn
Đâu đây còn dấu nụ hôn
Cỏ hoa nín thở lá xôn xao cười
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet) Qua con đường cũ nhớ quay quắt hồn
Đâu đây còn dấu nụ hôn
Cỏ hoa nín thở lá xôn xao cười
Tác
giả: Phạm Trúc Giang
Còn
có bút danh Trúc Giang
Tên
thật Phạm Thị Bạch Nga
Sinh
nhật 30 tháng Tư
Địa
chỉ: Nguyễn Đình Chiểu Bến Tre
Blog:
http//vetchimbay.blogspot.com
ĐT:
075 3811 750
Email: pham.trucgiang@gmail.com
_____
CHIỀU LANG THANG
Lang thang suốt buổi chiều nay
Qua con đường cũ nhớ quay quắt hồn
Đâu đây còn dấu nụ hôn
Cỏ hoa nín thở lá xôn xao cười
Bóng hình tưởng đã xa vời
Tháng năm mưa gió cuộc đời cuốn đi
Chiều nay bỗng lại thầm thì
Ngày xưa… ngày xửa… thứ gì ngừng trôi
Ước gì mình hết đơn côi
Bước chân quấn quýt suốt đời bên nhau
Hàng cây bóng nắng ngày nào
Như chờ ngắm cánh môi trao dịu dàng
Không gian thơm ngát nồng nàn
Lời tình anh rót ngọt tràn tim em
Đan tay suốt buổi chiều êm
Đường sao ngắn quá… sao đêm chóng về
Cùng nhau chung cốc cà phê
Nghiêng nghiêng mái tóc em kề vai anh
Bao nhiêu là giấc mộng lành
Em chưa từng nghĩ mong manh tình mình
Dòng sông êm ả yên bình
Trời trong nắng ấm chiến chinh qua rồi
Em vừa lạ lẫm trường đời
Là vừa tiễn cánh chim trời vút bay
Chén chè thơm ngát chiều nay
Ngày xưa hai đứa chia hai thổi giành
Cố tình anh cúi thật nhanh
Trộm hôn lên má, em đành…ngẩn ngơ
Ừ thì… ai bảo em… khờ
Con trai xấu lắm… chỉ chờ thế thôi
Không tin… em liếc anh cười
Đố anh hôn được mắt môi mới tài
Chè thơm bỗng thoáng hơi cay
Rưng rưng kỷ niệm bóng ai chợt gần
Chiều rơi nỗi nhớ lan dần
Đường dài thăm thẳm… tần ngần bước chân.
Trúc Giang
CÓ MỘT NGÀY KHÔNG ĐỢI
Tháng Mười vội vã tháng Mười
Qua mùa lá úa ngậm ngùi gió đông
Đâu còn thấy đỉnh xuân hồng
Chỉ đong đưa bước là mông mênh kề
Sau lưng một quãng ê chề
Trông vời phía trước ủ ê trời sầu
Nến nào soi thấu đêm sâu
Thắp bao ngọn nữa để màu khoan phai
Tháng Mười trơ trọi dấu hài
Bơ vơ thế tục u hoài phận thân
Trần gian đâu có ân cần
Sao ta lại ghé… ăn năn muộn màng
Tháng Mười cất tiếng ngỡ ngàng
Vòng tay vụng dại ôm choàng hư hao
Thái sơn Bắc đẩu lìa nhau
Bình minh thoi thóp càng sâu đêm dài
Tháng Mười… sợ lắm một ngày
Không chờ sao vẫn đáo lai lạnh lùng
Bắt đầu… là đã cáo chung
Niềm vui thấp thoáng chập chùng…vợi xa.
Trúc Giang
NHỚ VẪN CHỜ
Sáng nay hoa nở khác thường
Mùi thơm tỏa nức cả vườn tưởng mơ
Dấu hôn in đậm tới giờ
Đường tim lõm xuống tình thơ bềnh bồng
Chỗ nầy tràn ngập nhớ mong
Khúc kia ấm áp hơi nồng mộng say
Một ngày đổi sắc trần ai
Một ngày mở cửa thiên thai gọi vào
Ừ… hôn nhiều nhé...không sao
Bỡi vì mỗi cánh môi trao lạ kỳ
Như là một đoá huyền vi
Nửa lâng thoát tục nửa trì thế gian
Sáng nay hương phất dịu dàng
Dấu yêu phả xuống nồng nàn biết bao
Sóng tim dâng mãi dạt dào
Bờ xa hẹn nhớ ngàn sau vẫn chờ…
Trúc Giang
Lang thang suốt buổi chiều nay
Qua con đường cũ nhớ quay quắt hồn
Đâu đây còn dấu nụ hôn
Cỏ hoa nín thở lá xôn xao cười
Bóng hình tưởng đã xa vời
Tháng năm mưa gió cuộc đời cuốn đi
Chiều nay bỗng lại thầm thì
Ngày xưa… ngày xửa… thứ gì ngừng trôi
Ước gì mình hết đơn côi
Bước chân quấn quýt suốt đời bên nhau
Hàng cây bóng nắng ngày nào
Như chờ ngắm cánh môi trao dịu dàng
Không gian thơm ngát nồng nàn
Lời tình anh rót ngọt tràn tim em
Đan tay suốt buổi chiều êm
Đường sao ngắn quá… sao đêm chóng về
Cùng nhau chung cốc cà phê
Nghiêng nghiêng mái tóc em kề vai anh
Bao nhiêu là giấc mộng lành
Em chưa từng nghĩ mong manh tình mình
Dòng sông êm ả yên bình
Trời trong nắng ấm chiến chinh qua rồi
Em vừa lạ lẫm trường đời
Là vừa tiễn cánh chim trời vút bay
Chén chè thơm ngát chiều nay
Ngày xưa hai đứa chia hai thổi giành
Cố tình anh cúi thật nhanh
Trộm hôn lên má, em đành…ngẩn ngơ
Ừ thì… ai bảo em… khờ
Con trai xấu lắm… chỉ chờ thế thôi
Không tin… em liếc anh cười
Đố anh hôn được mắt môi mới tài
Chè thơm bỗng thoáng hơi cay
Rưng rưng kỷ niệm bóng ai chợt gần
Chiều rơi nỗi nhớ lan dần
Đường dài thăm thẳm… tần ngần bước chân.
Trúc Giang
CÓ MỘT NGÀY KHÔNG ĐỢI
Tháng Mười vội vã tháng Mười
Qua mùa lá úa ngậm ngùi gió đông
Đâu còn thấy đỉnh xuân hồng
Chỉ đong đưa bước là mông mênh kề
Sau lưng một quãng ê chề
Trông vời phía trước ủ ê trời sầu
Nến nào soi thấu đêm sâu
Thắp bao ngọn nữa để màu khoan phai
Tháng Mười trơ trọi dấu hài
Bơ vơ thế tục u hoài phận thân
Trần gian đâu có ân cần
Sao ta lại ghé… ăn năn muộn màng
Tháng Mười cất tiếng ngỡ ngàng
Vòng tay vụng dại ôm choàng hư hao
Thái sơn Bắc đẩu lìa nhau
Bình minh thoi thóp càng sâu đêm dài
Tháng Mười… sợ lắm một ngày
Không chờ sao vẫn đáo lai lạnh lùng
Bắt đầu… là đã cáo chung
Niềm vui thấp thoáng chập chùng…vợi xa.
Trúc Giang
NHỚ VẪN CHỜ
Sáng nay hoa nở khác thường
Mùi thơm tỏa nức cả vườn tưởng mơ
Dấu hôn in đậm tới giờ
Đường tim lõm xuống tình thơ bềnh bồng
Chỗ nầy tràn ngập nhớ mong
Khúc kia ấm áp hơi nồng mộng say
Một ngày đổi sắc trần ai
Một ngày mở cửa thiên thai gọi vào
Ừ… hôn nhiều nhé...không sao
Bỡi vì mỗi cánh môi trao lạ kỳ
Như là một đoá huyền vi
Nửa lâng thoát tục nửa trì thế gian
Sáng nay hương phất dịu dàng
Dấu yêu phả xuống nồng nàn biết bao
Sóng tim dâng mãi dạt dào
Bờ xa hẹn nhớ ngàn sau vẫn chờ…
Trúc Giang
Email: tucchip@gmail.com
ĐT:
01233 123 789
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 26.10.2013
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________ Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét