Móc Bọc Cuối Năm – Tác giả Một Lúa (New Jersey, USA)
Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015
Ở khía cạnh văn chương nào đó, hoặc một ngóc ngách đời thật của người bình thường, thì hình như hai tiếng móc bọc có một nghĩa không được thịnh vượng và vui vẻ cho lắm. Nhưng vì tết nhất đã áp sát hai bên be sườn, nên nhất cử nhất động nhất lời, nhất nhất đều phải kiêng cữ cẩn trọng. Vì vậy mà giá nào tôi cũng phải cố gắng hiểu thành ngữ nầy một cách mới mẻ thông thoáng. Và bắt buộc nó phải chuyển hóa sung túc hơn, để giúp cho thời vận cả năm men theo cái đường rầy chuẩn mà từ từ bò lên phía trước.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Nguyễn Thế Điển
Sinh năm 1952
Bút danh: Nguyễn Thế Điền, Lí Lắc, Một Lúa
Quê quán: Ấp 5, Tam Bình, Vĩnh Long
Chỗ ở hiện tại: New Jersey, USA
Email: diennguyen52@gmail.com
_____
Nguyễn Thế Điển
MÓC BỌC CUỐI NĂM
Sinh năm 1952
Bút danh: Nguyễn Thế Điền, Lí Lắc, Một Lúa
Quê quán: Ấp 5, Tam Bình, Vĩnh Long
Chỗ ở hiện tại: New Jersey, USA
Email: diennguyen52@gmail.com
_____
Nguyễn Thế Điển
MÓC BỌC CUỐI NĂM
Ở khía cạnh văn chương nào đó, hoặc
một ngóc ngách đời thật của người bình thường, thì hình như hai tiếng móc bọc
có một nghĩa không được thịnh vượng và vui vẻ cho lắm. Nhưng vì tết nhất đã áp
sát hai bên be sườn, nên nhất cử nhất động nhất lời, nhất nhất đều phải kiêng
cữ cẩn trọng. Vì vậy mà giá nào tôi cũng phải cố gắng hiểu thành ngữ nầy một
cách mới mẻ thông thoáng. Và bắt buộc nó phải chuyển hóa sung túc hơn, để giúp
cho thời vận cả năm men theo cái đường rầy chuẩn mà từ từ bò lên phía trước.
Thiệt
tình thì lương bỗng cho hai tay làm chỉ vừa đủ nuôi hàm của một mình tui nhai
nhóp nhép, thì cũng không có gì để mà chưng diện, nói chi là dám chảnh chẹ khoe
khoang, nổ năng lốp bốp. Nhưng dù được xếp hạng ở bến nước thứ mấy trên bậc
thang xã hội, tui vẫn là ông xã của bà xã Lụa đáng yêu. Một trong nhiều cái
đáng yêu nhất của Lụa là không bao giờ chú ý đến tiền bạc còm cỏi của tôi. Để
bù với sự đáng yêu hiếm thấy trên hạ giới nầy, rất nhiều lần tôi phải đóng vai
là một chàng trai không đáng ghét lắm.
Không
biết từ lúc nào, hay không là từ lúc nào cả, Tám Lúa tui không dùng bóp hay có
nơi còn gọi cái là cái ví để đựng giấy tờ tùy thân và tiền bạc, nếu có.
Mà lại thích dùng cái bọc phình giữa túm nhỏ 2 đầu, quay đeo quàng siết ngang
thắt lưng. Tất cả may bằng vải nylon dầu thật dầy, khó mà dùng lưỡi lam rọc
rạch. Túi có zipper kéo ngang, dung tích ước độ chứa khoảng 1 trái cam và 2
trái quýt. Ngoài chức năng dùng để đựng bằng lái xe, chiếc bọc nầy chứa thêm
một số linh tinh như cell phone, chùm chìa khóa xe, chìa khóa nhà mình, nhà các
con cháu. Đôi khi còn chứa thêm vài cái bánh tây hai một hai trứng gà
luộc với gói muối tiêu để móc ra nhai nhóp nhép khi ngồi chờ ai đó huốt cả giờ
cơm. Và nếu có ai phì cười khi thấy một người mang cả giày và đội mũ lưỡi trai
khi ngủ, thì cũng không làm lạ nếu tình cờ thấy tui đeo cái túi nầy 24/24 thoi
thóp theo từng nhịp thở, ngay cả lúc miên man chìm trong mộng đẹp.
Mới
đầu, thì hình tướng một người mang cái túi phè phè trước bụng có lẽ cũng không
suông mắt lắm. Nhưng sống trên đất nước tự do, thì không ai có quyền phàn nàn
hay kêu ai dẹp cái chướng mủi gay mắt vô hại. Nhưng để đì cái bọc và ông chủ vô
duyên của nó. Bà xã Lụa của tôi thường xuyên gài độ những lần dẫn tui theo
shopping với nhiệm vụ xách túi và dùng người lắng nghe câu hỏi : "Cái nầy
đẹp không?", mà hình như không cần sự trả lời hay trả treo gì ráo. Lấy
công tà tà theo chân vợ vòng vòng mấy cái mall để mong làm lời làm lãi thì rất
ít khi được mừng hết lớn. Mà lại thường nghe một câu quen thuộc thân thương
trước khi ra xe:
-
Móc bọc ra trả tiền cho em đi bé Tám cưng. Hồi nảy đi gấp, em quên cái thẻ Visa
ở nhà.
Thế
là cái bọc lại thêm một phen xót xa nhót ruột. Nhưng thôi, lá rụng cũng rớt tại
nhà mình, chứ đâu bay qua nhà hàng xóm mà tiếc những chiếc lá xanh xanh có in
hình nổi hình chìm ngài Phrăng-kờ-lin sói sọi.
***
***
Tết
cổ truyền Việt Nam thường rơi vào tháng lạnh nhất vùng đông bắc nầy. Còn nghe
TV nói thêm, mùa đông năm nay, có chỗ có ngày độ lạnh hạ xuống -25° C hay thấp
nữa, chạm hay qua huốt con số kỷ lục trong vòng 20 năm đổ lại. Nhưng dù thời
tiết và ngoài đường khắc nghiệt thế nào, người ta vẫn phải sống, vẫn phải ho
hen và sổ mủi khi bước ra ngoài, vẫn phải đi làm và đi mua sắm chuẩn bị mâm cỗ
cúng bái ông bà về hưởng xuân với con cháu ba ngày tết nhất.
Hôm
nay thứ hai, ngày 16/2/2015, nhằm ngày 28 tháng chạp. Dịp tùng dịp mấy cháu học
trò nghỉ ngày "Presidents Day". Gia đình mình tổ chức rước ông bà sớm
hơn thường lệ.
Nước
Mỹ có cả trăm sắc dân khắp nơi hội tụ, dân thường đầu tắt mặt tối đâu ai rảnh
rổi mà tìm hiểu tết Lèo hay tết Congo. Chỉ được cái là mạnh ai muốn múa lân múa
địa, khỏ chiêng đánh trồng, đốt pháo đì đùng, miễn là không lấn đường hay làm
tắt nghẻn giao thông công cộng. Mạnh ai tùy tình hình của mỗi gia đình mà ăn
tết sớm, đúng ngày, hay trể. Tết ngày nào cũng đều vui và hạnh phúc như nhau.
Sáng
sớm hôm qua, tôi có nhiệm vụ rước bà chị đến chơi. Nói là đến chơi cho lịch sự,
chứ nhờ chị phụ giúp một tay cho công việc bếp núc. Chị gọt vỏ xong mấy củ cải
trắng và đỏ để chuẩn bị đưa chúng vào dụng cụ bào nhỏ xắc cọng mịn cho món gỏi
ngó sen hải sản. Chị ngó qua lại tìm thùng rác để trút đi đám vỏ. Tôi hiểu ý
mang cái thùng giấy đựng cả trăm bọc nylon shopping khô sạch:
-
Nhà em không có thùng rác trong bếp như nhà người ta. Bà xã em dùng những bọc
nhỏ nầy đựng rác, đầy bọc thì chịu khó mang ra ngoài bỏ vào thùng nhưa lớn vựa
ngoài sân. Nhằm tránh rác hôi nằm chờ đầy thùng lớn trong nhà một hai ngày.
-
Bọc ở đâu mà em có nhiều vậy.
Lúc
nầy tôi chợt nhớ màn tranh cải cò kè vụ gởi tiền tết cho thân nhân mấy ngày
trước, nên phân bua trếu tráo:
-
Tụi em tuy không tiền, nhưng bọc đi chợ nầy nhiều lắm.
Đứa
cháu nội gái ngồi chơi game nắn hình bột dẽo với thằng em gần đó.
-
Tại sao không tiền thì lấy gì đi chợ, để có được nhiều bọc.
Tám
Lúa tui cứng họng, trong khi bà xã Lụa cười tủm tỉm, nháy nháy ngầm nói:
"Chết ông chưa". Đứa cháu đang học lớp 2 tuy không viết và đọc chữ
Việt, nhưng lắc léo di truyền. Nó không vừa ý cho sự yên lặng:
-
Có ai nói cho con biết tại sao.
Tôi
định nói: "Ông nội đi móc bọc mới có nhiều như vậy", nhưng chợt ngừng
kịp vì không thể tiếp tục dùng gian đểu của người lớn để lừa gạt tâm hồn thơ
dại.
-
Thôi để ông nội hỏi facebook, nhờ người ta trả lời câu hỏi của con.
Dĩ
nhiên đứa cháu quên liền câu hỏi đó, nó là con nít mới 8 tuổi mà.
Những chiếc bọc "shopping bags" nầy
được giữ lại dùng đựng rác làm bếp. Đầy lưng lững thì cột túm 2 quay mang ra
sân cho vô thùng chứa. Tránh tình trạng đầu tôm xương tép, lá hành ủ, cùi cải
bắp, gốc rau muống... oxýt hóa dậy ổ trong nhà mình.
Dưa hấu Guatemala
Chở lên tới Mỹ mất ba ngày đường
Cũng đỏ cũng ngọt cũng ngon
Chớ không cần phải sơn son phết vàng
----
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ New Jersey, USA ngày 18/08/2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét