Lối Sỏi Năm Nào – Tác giả Một Lúa
Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015
Một chín bảy bốn Tôi 22, đã vào lính mấy năm Em 17, còn là nữ sinh trung học Đơn vị tôi đóng bên kia bờ Mỹ Thuận Nhà ba má em trên một khoảng sông nước Cái Cam
Tác giả Nguyễn Thế Điển
Sinh năm 1952
Bút danh: Nguyễn Thế Điền, Lí Lắc, Một Lúa
Quê quán: Ấp 5, Tam Bình, Vĩnh Long
Chỗ ở hiện tại: New Jersey, USA
Email: diennguyen52@gmail.com
_____
Sinh năm 1952
Bút danh: Nguyễn Thế Điền, Lí Lắc, Một Lúa
Quê quán: Ấp 5, Tam Bình, Vĩnh Long
Chỗ ở hiện tại: New Jersey, USA
Email: diennguyen52@gmail.com
_____
LỐI SỎI NĂM NÀO
Một chín bảy bốn
Một chín bảy bốn
Tôi 22, đã vào lính mấy năm
Em 17, còn là nữ sinh trung học
Đơn vị tôi đóng bên kia bờ Mỹ Thuận
Nhà ba má em trên một khoảng sông nước Cái Cam
Chuyến xe lam chiều, khởi hành từ chợ Vĩnh Long
Tôi về đơn vị
Em về quê nghĩ tết
Bốn mắt nhìn nhau, xuyến xao bỡ ngỡ
Em ộm chặt chiếc cặp vào lòng, như sợ ai giựt mất
Tôi cầm chiếc mũ lưỡi trai, ngỡ gió sẽ bay đi
Em gọi xuống xe, tôi bước theo vô hồn như người máy
Suối tóc em lất phất nắng chiều xuân
Giày tôi ngập ngừng mặt sỏi
Vạt áo nữ sinh vẫy chào những viên đá đỏ trải đường
Áo tôi còn thẳng nếp hồ sau một buổi phép dài 12 tiếng
Trong gió chiều, tiếng em hiền dịu
- Anh à. Nhà anh ở gần đây không
- Không, thưa không. Nhà chị tôi ở phường 5, bên kia Thiềng Đức
- Vậy anh thăm ai chỗ xóm nầy
- Tôi xuống xe, vì muốn biết tên cô
Trong quán đơn sơ
Hai ly chanh muối
- Anh của em cũng trong quân đội, nên em thấy thân thiết với quân nhân
Đơn vị tôi đóng bên kia bờ Mỹ Thuận
Nhà ba má em trên một khoảng sông nước Cái Cam
Chuyến xe lam chiều, khởi hành từ chợ Vĩnh Long
Tôi về đơn vị
Em về quê nghĩ tết
Bốn mắt nhìn nhau, xuyến xao bỡ ngỡ
Em ộm chặt chiếc cặp vào lòng, như sợ ai giựt mất
Tôi cầm chiếc mũ lưỡi trai, ngỡ gió sẽ bay đi
Em gọi xuống xe, tôi bước theo vô hồn như người máy
Suối tóc em lất phất nắng chiều xuân
Giày tôi ngập ngừng mặt sỏi
Vạt áo nữ sinh vẫy chào những viên đá đỏ trải đường
Áo tôi còn thẳng nếp hồ sau một buổi phép dài 12 tiếng
Trong gió chiều, tiếng em hiền dịu
- Anh à. Nhà anh ở gần đây không
- Không, thưa không. Nhà chị tôi ở phường 5, bên kia Thiềng Đức
- Vậy anh thăm ai chỗ xóm nầy
- Tôi xuống xe, vì muốn biết tên cô
Trong quán đơn sơ
Hai ly chanh muối
- Anh của em cũng trong quân đội, nên em thấy thân thiết với quân nhân
Như đã quen từ ngàn muôn kiếp trước,
chúng tôi quyến luyến dễ làm thân
Bịn rịn chia tay khi ông mặt trời hạ
thấp
Tập học trò viết vội mấy chữ
ka-bê-xê
Tên lính trẻ bước trở ra quốc
lộ
Mang theo mình, trời hạnh phúc riêng tư
Mang theo mình, trời hạnh phúc riêng tư
Từ đó
Hắn tập nắn nót tên em trên mỗi vật
dụng cá nhân,
trên thân trúc, trên khóm tre, trên da cau nơi xóm vắng
Chưa kịp biết tin nhau thì chiến cuộc trở dữ dằn
trên thân trúc, trên khóm tre, trên da cau nơi xóm vắng
Chưa kịp biết tin nhau thì chiến cuộc trở dữ dằn
Tôi ngơ ngẩn, ngậm ngùi trong đoàn
quân chiến bại
Không bao giờ được đi trên đường xưa
thân ái
Không một lần trở lại lối sỏi năm
nào
Nhưng tôi luôn nhớ
mái tóc buông dài trong buổi chiều
xuân,
vạt áo tinh khôi như hai cánh thiên
thần,
bay chấp chới trong hồn tôi mãi mãi
Nguyễn Thế Điền
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét