Thơ Xuân Hải ngoại gửi từ Sơn Ng.
Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014
Đốm nhang cháy đỏ như quầng mắt
khói có bay về tận cố hương
vườn người tôi chiết cành xuân thắm
nhớ quê vết cắt trượt xuống hồn
Thông tin tác giả: (VanDanViet)
1. Luân Hoán: Nắng cuối ngày
2. Hồ Ngạc Ngữ: Tháng Chạp
2. Hồ Ngạc Ngữ: Tháng Chạp
3. Hoàng Lộc: Đôi đời chẳng may
4- Trần Mộng Tú: Xuân/ Xuân khai trong giọt
cà phê
Email: sontruc67@gmail.com
_____
1- Luân Hoán: NẮNG CUỐI NGÀY
chưa dám hẹn ngày về thăm quê quán
dù nhớ thương chao đảo ngã nghiêng lòng
còn bề bộn khó khăn làm chán ngán
chuyện về thăm thành lãng mạn đèo bòng
những viện cớ dẫu hoàn toàn chính xác
ngẫm ra lòng không khỏi bợn băn khoăn
ba mươi năm trên đất lành tư bản
tay trắng tay cùng tóc bạc da nhăn
một tấm vé khứ hồi, tiền tiêu vặt
có là bao để tặng cuối kiếp người
lang bạt sắp đụng đầu ngày đáo hạn
còn ngại ngần những cân nhắc tới lui
hào phóng cũ qua đời trong lặng lẽ
theo tháng năm sức yếu mãi gia tăng
còn mấy bữa sống vui trong minh mẩn?
đêm qua đêm thân thể bớt thăng bằng
nhớ là nhớ bậc thềm, cây chống cửa
góc vườn thơm, sân gạch rộng, cây xanh
quê hương chợt nhỏ dần trong tâm tưởng
hồn núi sông nương náu giấc mơ lành
nhớ là nhớ quắt quay tình ruột thịt
anh mắt mờ chị chân yếu tay run
em mấy đứa còng lưng đời lao động
hồn thanh xuân oằn nặng những đau buồn
nhớ là nhớ đám cháu chưa biết mặt
gởi hình qua nhen hy vọng nhỏ nhoi
niềm hãnh diện có bà con hải ngoại
chút viễn mơ theo mây nổi lạc loài
nhớ là nhớ tình lâng bang hàng xóm
đã lại qua xin lửa nhóm tro tàn
hương rượu bốc quanh mâm ngày kỵ giỗ
khề khà vui trong nghĩa xóm tình làng
nhớ là nhớ cô em vừa được biết
qua không gian hư ảo một sân chơi
tình không đậu thơ vẩn vơ bay miết
nắng cuối ngày đâu dễ gắn liền môi!
nhớ là nhớ những linh tinh lẩn quẩn
chuyện một đời dài quá bảy mươi năm
con chó sửa đêm thanh nhìn trăng mọc
chiếu giường ai thao thức trống chỗ nằm
tôi đã hẹn và xin còn được hẹn
một lần này, thêm lần nữa biết đâu
còn được hẹn nghĩa là còn thương nhớ
tình trong tim và hình ảnh trong đầu
người yêu dấu từ anh em bè bạn
bà con xa chừ hơn láng giềng gần
người thương cũ vẫn thua người yêu mới
ôi trong lòng chẳng ngớt gió mênh mông
xin thứ lỗi xin chân tình tạ lỗi
cùng chà tre đất đá vụn mảnh sành...
mỗi một vật hiển linh hơi người thở
giạt nơi đâu cũng không dám đoạn đành
tôi đang thở thưa người tôi còn thở
sẽ về thôi mai mốt sẽ về thôi...
chưa dám hẹn ngày về thăm quê quán
dù nhớ thương chao đảo ngã nghiêng lòng
còn bề bộn khó khăn làm chán ngán
chuyện về thăm thành lãng mạn đèo bòng
những viện cớ dẫu hoàn toàn chính xác
ngẫm ra lòng không khỏi bợn băn khoăn
ba mươi năm trên đất lành tư bản
tay trắng tay cùng tóc bạc da nhăn
một tấm vé khứ hồi, tiền tiêu vặt
có là bao để tặng cuối kiếp người
lang bạt sắp đụng đầu ngày đáo hạn
còn ngại ngần những cân nhắc tới lui
hào phóng cũ qua đời trong lặng lẽ
theo tháng năm sức yếu mãi gia tăng
còn mấy bữa sống vui trong minh mẩn?
đêm qua đêm thân thể bớt thăng bằng
nhớ là nhớ bậc thềm, cây chống cửa
góc vườn thơm, sân gạch rộng, cây xanh
quê hương chợt nhỏ dần trong tâm tưởng
hồn núi sông nương náu giấc mơ lành
nhớ là nhớ quắt quay tình ruột thịt
anh mắt mờ chị chân yếu tay run
em mấy đứa còng lưng đời lao động
hồn thanh xuân oằn nặng những đau buồn
nhớ là nhớ đám cháu chưa biết mặt
gởi hình qua nhen hy vọng nhỏ nhoi
niềm hãnh diện có bà con hải ngoại
chút viễn mơ theo mây nổi lạc loài
nhớ là nhớ tình lâng bang hàng xóm
đã lại qua xin lửa nhóm tro tàn
hương rượu bốc quanh mâm ngày kỵ giỗ
khề khà vui trong nghĩa xóm tình làng
nhớ là nhớ cô em vừa được biết
qua không gian hư ảo một sân chơi
tình không đậu thơ vẩn vơ bay miết
nắng cuối ngày đâu dễ gắn liền môi!
nhớ là nhớ những linh tinh lẩn quẩn
chuyện một đời dài quá bảy mươi năm
con chó sửa đêm thanh nhìn trăng mọc
chiếu giường ai thao thức trống chỗ nằm
tôi đã hẹn và xin còn được hẹn
một lần này, thêm lần nữa biết đâu
còn được hẹn nghĩa là còn thương nhớ
tình trong tim và hình ảnh trong đầu
người yêu dấu từ anh em bè bạn
bà con xa chừ hơn láng giềng gần
người thương cũ vẫn thua người yêu mới
ôi trong lòng chẳng ngớt gió mênh mông
xin thứ lỗi xin chân tình tạ lỗi
cùng chà tre đất đá vụn mảnh sành...
mỗi một vật hiển linh hơi người thở
giạt nơi đâu cũng không dám đoạn đành
tôi đang thở thưa người tôi còn thở
sẽ về thôi mai mốt sẽ về thôi...
2.15PM Thursday 12-18-2014
2- Hồ Ngạc Ngữ: THÁNG CHẠP
Ở phương Nam không có mùa đông
Lòng lặng lẽ giữa hai mùa mưa nắng
Đọc tin nhắn biết quê mình đang lạnh
Gió bấc rét run bóng mẹ trên đồng
Luống cải vườn sau đã vội lên ngồng
Người phố về chơi khen hoa cải đẹp
Bà móm mém cười, cải già là bỏ hết
Chỉ để ngắm hoa cho có mùa xuân...
Tháng Chạp đang về! Cây lá bâng khuâng
Trong màu nắng đã pha bao niềm nhớ
Đường không xa, nhưng cuộc đời cách trở
Bão giật mưa giông ngăn những lối về
Anh vẫn nặng lòng của kẻ nhớ quê
Dẫu ngày phương Nam có khi như rượu đắng
Nhưng đã uống là uống cho đến cặn
Những tháng năm xa xót ở quê người
Ở phương Nam không có mùa đông
Lòng lặng lẽ giữa hai mùa mưa nắng
Đọc tin nhắn biết quê mình đang lạnh
Gió bấc rét run bóng mẹ trên đồng
Luống cải vườn sau đã vội lên ngồng
Người phố về chơi khen hoa cải đẹp
Bà móm mém cười, cải già là bỏ hết
Chỉ để ngắm hoa cho có mùa xuân...
Tháng Chạp đang về! Cây lá bâng khuâng
Trong màu nắng đã pha bao niềm nhớ
Đường không xa, nhưng cuộc đời cách trở
Bão giật mưa giông ngăn những lối về
Anh vẫn nặng lòng của kẻ nhớ quê
Dẫu ngày phương Nam có khi như rượu đắng
Nhưng đã uống là uống cho đến cặn
Những tháng năm xa xót ở quê người
3. Hoàng Lộc: ĐÔI LỜI CHẲNG MAY
bên trời nói với Quê Nhà
rằng anh có lẽ cứ là mây bay
quê nhà có một đồi tây
mà trên đỉnh nhớ cũng đầy mây giăng
lâu rồi cách biệt thành quen
để chim biển bắc bay tìm cõi nam
vu vơ ước bữa trăng tàn
rủ nhau về lại đầu non ngậm ngùi
Quê Nhà nói với bên trời
ngàn sau có một-đôi-đời chẳng may
bên trời nói với Quê Nhà
rằng anh có lẽ cứ là mây bay
quê nhà có một đồi tây
mà trên đỉnh nhớ cũng đầy mây giăng
lâu rồi cách biệt thành quen
để chim biển bắc bay tìm cõi nam
vu vơ ước bữa trăng tàn
rủ nhau về lại đầu non ngậm ngùi
Quê Nhà nói với bên trời
ngàn sau có một-đôi-đời chẳng may
4. Trần Mộng Tú: XUÂN/ XUÂN KHAI TRONG GIỌT CÀ PHÊ
XUÂN
Đốm nhang cháy đỏ như quầng mắt
khói có bay về tận cố hương
vườn người tôi chiết cành xuân thắm
nhớ quê vết cắt trượt xuống hồn
XUÂN KHAI TRONG GIỌT CÀ PHÊ
Cà phê ơi cà phê ơi
giọt ngọt giọt đắng em mời môi thơm
ừ thì có giọt đắng hơn
em nghiêng tách xuống rót buồn sang anh
ừ thì có giọt màu xanh
vớt lên nhuộm tóc gọi thanh xuân về
ừ thì có giọt đam mê
chìm trong đáy tách nằm kề hư không
ừ thì có giọt màu hồng
loang như thơ giữa mênh mông đất
trời
cà phê ơi cà phê ơi
hương vào trong tóc ủ hơi cho tình
giọt đăm đăm giọt lặng thinh
giọt như nước mắt lúc mình xa nhau
giọt hôm nay giọt ngàn sau
đọng trong đáy tách giọt sầu nỗi quê
đắng này rơi xuống ngọt kia
giọt xuân xanh biếc em chia cho tình
Gửi từ Son Ng.
sontruc67@gmail.com
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Hải ngoại ngày 31.12.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
_________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét