Home
» Lý luận phê bình
» Thư viện thơ
» Văn học dịch
» Mai Tôi Đi !!! (Và Những suy gẫm…) – Thơ Khuyết Danh gửi từ Lê Hoàng (USA)
Mai Tôi Đi !!! (Và Những suy gẫm…) – Thơ Khuyết Danh gửi từ Lê Hoàng (USA)
Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014
Mai tôi đi... chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Thông tin liên hệ: (VanDanViet) Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Tuổi con Dê lớn (Sơn Dương)
Gốc: Quảng Trị
Nơi cư trú: Hoa Kỳ (Lưu lạc trên 30 năm)
Sở thích: Viết truyện, phổ nhạc, thơ
Luôn luôn nhớ về quê hương, nơi mang nhiều kỷ niệm tuổi học trò.
Email: lehoang775@gmail.com
_____
Anonymous (Khuyết Danh)
Gốc: Quảng Trị
Nơi cư trú: Hoa Kỳ (Lưu lạc trên 30 năm)
Sở thích: Viết truyện, phổ nhạc, thơ
Luôn luôn nhớ về quê hương, nơi mang nhiều kỷ niệm tuổi học trò.
Email: lehoang775@gmail.com
_____
Anonymous (Khuyết Danh)
Mai tôi đi... chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Trên giường bệnh,tử thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa,phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái,nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch...lên bờ, thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...
(Tặng người bạn vừa mới
ra đi)
Bản tiếng
Anh
Tomorrow I'm going
Anonymous
Tomorrow I'm going...It's no big a deal,
It happens all the time, like fallen leaves in the park
Like flowers driven by winds onto the sidewalk,
These are minor matters in the turbulent waters of life...
Death is hovering over my deathbed,
Please spare me of comments, visitations, or prayers of peace
While my breathing is going to cease
And I'm lying, waiting to bid farewell.
These last dying moments...I wouldn't care less..
The hot and cold months on this planet.
No matter I'm rich or full of glory,
At the end I still return to dust and ashes ...
My finite existence decisively comes to an end
And enters the yin and yang borderlands
I won't be bewildered at the frontier's gate
Earthly realm is on this side, the other an unimaginable and unknown fate
I only wish my soul is always at peace,
Traveling lightly, I quicken my pace
Leaving behind those who push and pull,
While I finish my journey on earth's face...
My eyes are already closed....please don't shed tears of sympathy
Please, no flower wreaths, no offerings, nor condolences,
No videotaping, no picture taking for memories.
That would only bring stresses and strains to the surviving...
A quick look behind and life is just like a dream
I arrived naked and I'm leaving with empty hands
Many ups and downs, happy and sad moments piled high,
Now they're all cleared up...I'm stepping on board, the boat has arrived...
If you miss me...Please silently pray,
And consider a life has been liberated,
Be calm, relaxed, and gay,
I go first, you follow behind, we'll meet again...
Anonymous
Tomorrow I'm going...It's no big a deal,
It happens all the time, like fallen leaves in the park
Like flowers driven by winds onto the sidewalk,
These are minor matters in the turbulent waters of life...
Death is hovering over my deathbed,
Please spare me of comments, visitations, or prayers of peace
While my breathing is going to cease
And I'm lying, waiting to bid farewell.
These last dying moments...I wouldn't care less..
The hot and cold months on this planet.
No matter I'm rich or full of glory,
At the end I still return to dust and ashes ...
My finite existence decisively comes to an end
And enters the yin and yang borderlands
I won't be bewildered at the frontier's gate
Earthly realm is on this side, the other an unimaginable and unknown fate
I only wish my soul is always at peace,
Traveling lightly, I quicken my pace
Leaving behind those who push and pull,
While I finish my journey on earth's face...
My eyes are already closed....please don't shed tears of sympathy
Please, no flower wreaths, no offerings, nor condolences,
No videotaping, no picture taking for memories.
That would only bring stresses and strains to the surviving...
A quick look behind and life is just like a dream
I arrived naked and I'm leaving with empty hands
Many ups and downs, happy and sad moments piled high,
Now they're all cleared up...I'm stepping on board, the boat has arrived...
If you miss me...Please silently pray,
And consider a life has been liberated,
Be calm, relaxed, and gay,
I go first, you follow behind, we'll meet again...
-----------------
NHỮNG SUY GẪM VỀ “MAI TÔI ĐI”
của Lê Hoàng & Danh Phụng
Cuộc đời là thế!!! Còn chút thời gian, xin hãy đối xử với nhau cho thật tốt, đừng tranh dành chút danh lợi nhỏ nhoi, tất cả đều là phù vân, tạm bợ. Bạn còn nâng ly được xin cứ uống, còn gắp đuợc xin cứ ăn, còn vui được xin cứ vui, còn những người bạn tốt xin hãy gặp gỡ, liên lạc tâm tình, kể chuyện xưa, nhắc cho nhau những kỷ niệm vui, buồn....
Bạn còn người phối
ngẩu, xin hãy nâng niu, âu yếm vì có quá nhiều người đến tuổi mình đã không
được như bạn mà phải lủi thủi một mình, sáng, trưa, chiều, tối nhìn quanh một
mình! Chỉ vì đời mình "Đã tắt bình minh".
Thật bất ngờ khi nghe tin anh Minh
(nhà văn Minh Anh) qua đời. Xưa nay thiên hạ thuờng hay nói: “Thất
thập cổ lai hy". Anh Minh nay cũng quá tuổi thất thập (73). Đời là thế,
người ta thường vin vào số phận để an ủi cuộc sống. Theo Phật giáo
thì đời là vô thường. Trẻ già lớn bé không thể biết trước được khi nào mình sẽ
ra đi!? Không phải còn trẻ là sống lâu hơn người già. Còn tùy "duyên"
với nợ trần nữa.
Chúng ta nhìn từ
từ những người bạn lần lượt ra đi về cõi phúc - trần gian chỉ là cõi tạm.
Hơn bao giờ hết,
chúng ta hãy tự thắp ngọn đuốc trí tuệ trong sáng và bất diệt sẵn có nơi mỗi cá
nhân để soi tỏ ý nghĩ, lời nói và việc làm của mình của người và cùng nhau tìm
được ý nghĩa đường về hạnh phúc an vui vĩnh viễn.
Trong thơ: "Mai tôi đi chẵng có gì quan trọng/ Lẽ
thường tình như lá rụng công viên"
Ý nghĩ của ngưòi
sắp ra đi thì như thế, có muốn sợ cũng không còn gì để sợ. Tư tưởng luyến tiêc
cũng không thể luyến tiếc những điều mình đang có hay chưa có.
Khi sắp chết, có người buồn mà chảy nước
mắt vì nhiều lẽ . Có nguời cười vì biết mình sắp hết nợ đời.
Buồn, vui, mạnh
mẽ, yếu đuối cũng tự nó đến trong chốc lát, rồi khi xuôi tay các điều ấy sẽ
tan biến vào hư không.
"Trên giường bệnh, tử thần về thấp thoáng"
Đó là những kẻ bị
bệnh đang trong cơn hấp hối còn có biết mình sắp chết. Còn
ra, lắm kẻ cái chết đến rất đột ngột, bất ngờ như tai nạn, chiến tranh
v.v.... những người đó ý nghĩ sẽ chết không kịp đến trong tâm tư họ khi họ
tắt thở. Có nhiều người cho rằng cuộc đời có lúc thật ngắn - vài ba giờ- vài ba
năm- Có người mong cuộc đời dài tới cả trăm năm. Nhưng không phải thể.
Cuộc đời chỉ tính trong từng hơi thở. Vì khi hết thở là xong đời.
"Khoảng khắc cuối,
đâu còn gì tha thiết: "Đúng vậy, cho dù bạn có tha thiết điều gì thì cũng
bằng không! Không thể níu kéo gì được, kể cả bản thân của bạn.
"Những
tháng ngày ‘hàn, nhiệt’ ở trần gian”
"Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi"
Những nhà thơ, văn
lãng mạn thường cho đời khi không còn nữa thì hóa thành cát bụi (TCS
trong nhạc phẩm Cát Bụi). Ai là con cái chúa thì sẽ nghĩ mình sẽ về
nước Chúa (Thiên đàng) Ai là đệ tử Phật thì cầu xin được về cõi "Tây
Phương cực lạc". Những nơi đó con người không còn tranh đua, lừa dối, chém
giết lẫn nhau như ở trần gian.
Cuộc đời khi trở
về với cát bụi, thế là không còn gì cả. Coi như mình chưa bao giờ có mặt trên
cõi đời này.
Vi: "Ngoãnh
nhìn lại đời người như giấc mộng/ Đến trần truồng ra đi vẫn tay không".
Khi mới sinh ra
con người chào đời liền khóc ... qua nổi trôi với đời lắm điều buồn, vui, đau
khổ, hạnh phúc. Tiền tài, vật chất và danh vọng làm cho con người đảo điên.
Nhà thờ,
chùa là những nơi để cho con người hướng thiện tìm ra con đường chánh đạo
để về nơi vĩnh cữu.
Tuy vậy, mấy ai
tìm ra được thực sự con đường lý tưởng tuyệt vời như đức Phật Thích
Ca hay chúa GiêSu. Khi còn trên đời, con người thường mang hận thù,
hơn thua. Tranh chấp mọi điều. Bạn, thù hay thay đổi. Vợ chồng
cũng lắm nhiêu khê. Xã hội bây giờ nói đến chuyện li dị, bỏ nhau
nó không còn quan trọng, ghê gớm như ngày xưa nữa.
Quan to chức lớn
thì tranh quyền đoạt lợi. Tìm cách giết hại lẫn nhau dưới nhiều hình thức
. Vì thế, ĐỜI... thế gian chẵng bao giờ bình yên cả.
Cái "CHẾT"
là điểm cuối cùng của con người tại thế.
Chết là hết, mọi
điều trả lại cho trần gian! Theo Phật có người hy vọng làm nhiều
điều thiện để được "tái sinh" làm người khác hiền hòa hơn, khoẻ
manh hơn và phúc đức.
Theo Chúa
khi con người - Nếu tin chúa và làm người lương thiện ở trần gian- thì sẽ được
lên thiên đàng - nước của Chúa vĩnh viễn thành người trọn vẹn.
Câu nói thường
tình "CHẾT LÀ HẾT"
CÓ LẼ CÂU NÓI
NÀY THỰC TẾ NHẤT.
Có mấy ai khi sống
mà trọn vẹn được mọi mặt. Đến khi chết là buông tay ra đi. Họ có thể để
lại cho gia đình, anh em và bạn bè những luyến tiếc sâu đậm. Thời gian rồi cũng
qua đi... mợi điều sẽ đi vào dĩ vãng.
Trong bài thơ “Vịnh cây thông” của Nguyễn Công Trứ có câu:
"Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo".
Gửi
từLê Hoàng
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Cali-USA ngày 24.12.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
_________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét