Mùa Trăng ở lại/ Tự thú/ Cơn say độc ẩm – Thơ Phan Đắc Lữ (Quảng Nam)
Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014
Không em rượu vẫn rót tràn
Say sưa cùng với gió ngàn trăng suông
Gió trăng chia sớt nỗi buồn
Tiễn ta đi tiếp cuối đường ảo sinh.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Phan Đắc Lữ
Tên thật Phan Đắc Lữ
Sinh ngày 10.7.1937 (3.6 Đinh
Sửu).
Địa chỉ: Bảo An, Điện Quang,
Điện Bàn, Quảng Nam .
Email: phandaclu1937@gmail.com
_____
MÙA TRĂNG Ở LẠI
Tặng tác giả tập thơ Mùa Trăng
Em ra đi để Mùa Trăng ở lại
Trăng quê nhà tròn khuyết thản nhiên soi
Em là tuổi trăng rằm vòi vọi
Nơi quê người khuyết tận phía tương lai.
Em như nước Trường Giang ra biển cả
Biết bao giờ con nước trở về nguồn
Em xuôi ngược những dòng sông xa lạ
Đời sẽ như những cánh buồm dong.
Dẫu quê người bao bọc em nhung lụa
Đừng quên mùi rơm rạ ấm chiều đông
Những cuộc vui tiệc tùng thừa mứa
Đừng quên “cơm nếp dẻo cá rô đồng” (*)
Cảm xúc nào cho hồn thơ em hát
Con sơn ca xa bãi mía biền dâu
Xa cánh diều đồng chiều bát ngát
Sáo vi vu bay bổng dưới trăng sao.
Em ra đi xa nửa vòng trái đất
Anh có mặt trời – em có vừng trăng
Lúc em ngủ nơi quê nhà anh thức
Giữa hình hài là trời biển cách ngăn.
Anh là cội mai già trổ hoa lần cuối
Mỗi đóa hoa là một vừng trăng
Hương cho em - xác bay vào gió bụi
Lời thơ anh chưa hết nỗi băn khoăn.
Sài Gòn tháng Giêng 2002
----
(*) thơ của tác giả Mùa
Trăng
----
TỰ THÚ
Em về gội tóc Trường Giang
Nghe con bìm bịp vườn hoang gọi chiều
Tình em cơn sóng thủy triều
Xô ta dạt bến cô liêu lở bồi
Theo em làm áng mây trôi
Rừng phong lá đổ bồi hồi sắc thu
Làng quê khuất nẻo sương mù
Hồn quê từ cõi thâm u vọng về
Ta còn một nửa đam mê
Nửa xưa rơi vãi bên lề trần gian
Nửa nay nắng quái chiều tàn
Tỉnh cơn du mộng mang mang hình hài
Đất trời tròn méo của ai?
Non cao biển rộng sông dài là đâu?
Ta là lữ khách bạc đầu
Hay Lưu, Nguyễn trăm năm sau về trần
Theo em ta lỡ hồi xuân
Bước đời nhẹ gót thanh vân tuyệt vời
Nắng mưa vầy cuộc rong chơi
Có em dõi mắt ngàn khơi sông hồ
Mai em về lại thành đô
Nhà cao phố rộng xô bồ phồn hoa
Hai ta- hai nẻo quan hà
Mất em ngại bước đường xa phiêu bồng.
Quảng Nam , thu 2004
CƠN SAY ĐỘC ẨM
Không em rượu vẫn rót tràn
Say sưa cùng với gió ngàn trăng suông
Gió trăng chia sớt nỗi buồn
Tiễn ta đi tiếp cuối đường ảo sinh.
Chén nầy cụng với Lưu Linh
Cùng đau thế thái nhân tình cổ kim
Từ ta bảy nổi ba chìm
Tấm thân phiêu bạt cánh chim giang hồ.
Chén nầy cụng với hư vô
Gọi hồn Thục Đế bên mồ Đỗ Quyên
Từ em quên hết lời nguyền
Rượu bầu thơ túi lạc miền phù vân.
Chén nầy cụng với phàm trần
Gẫm xem thế sự xoay vần đến đâu?
Trăm năm tiếp cuộc bể dâu
Tang bồng hồ thỉ bạc đầu chưa xong.
Chén nầy cụng giáp một vòng:
Đông – Tây – Nam – Bắc tạ lòng cố tri
Thưa rằng: Tại buổi ra đi
Mất quê vỡ mộng lấy gì dung thân.
Rượu còn hắt xuống sông Ngân
Trăng tà gió lộng mây vần vũ trôi
Ngàn năm non nước lở bồi
Cơn say chợi tỉnh bồi hồi Nước non!
Nửa đêm 20.7.2007
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Quảng Nam ngày 02.11.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét