Sài Gòn chợt mưa/ Bài thơ về nguồn cội – Thơ Đào Công Điện
Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014
Và, một hôm mưa rơi không ai biết
Những sợi dài mặt đất nối không gian
Lòng anh vậy mưa triền miên chẳng dứt
Sợi ngắn này chiều vắng bớt hoang mang
Thông tin cá nhân:
(VanDanViet) Những sợi dài mặt đất nối không gian
Lòng anh vậy mưa triền miên chẳng dứt
Sợi ngắn này chiều vắng bớt hoang mang
Tác giả Đào Công Điện
Ký danh daocongdien
Điện thoại: 01247900110
Email: thuongbeto@gmail.com
_____
Đào Công Điện
Ký danh daocongdien
Điện thoại: 01247900110
Email: thuongbeto@gmail.com
_____
Đào Công Điện
SÀI GÒN CHỢT MƯA
Và, một hôm mưa rơi không ai biết
Những sợi dài mặt đất nối không gian
Lòng anh vậy mưa triền miên chẳng dứt
Sợi ngắn này chiều vắng bớt hoang mang
Mưa đã nói bằng lời mưa biền biệt
Em nhỏ nhoi anh dành gọi thiên thần
Và, một hôm mưa rơi không ai biết
Có hạt nào đọng lại tiếng chuông ngân
Lỡ thề thốt suốt đời không mở cửa
Mặc hồn mình cọng cỏ úa khô ran
Mưa vẫn biết chỉ mình anh chưa biết
Em đã về chiếc lá muộn bay ngang
Trời đâu nỡ giam màu mây vào đất
Nên chân ai khéo lại dẫm lên mùa
Anh há miệng đứng chờ như tượng khát
Đợi người về bố thí một cơn mưa.
Đào Công Điện
Và, một hôm mưa rơi không ai biết
Những sợi dài mặt đất nối không gian
Lòng anh vậy mưa triền miên chẳng dứt
Sợi ngắn này chiều vắng bớt hoang mang
Mưa đã nói bằng lời mưa biền biệt
Em nhỏ nhoi anh dành gọi thiên thần
Và, một hôm mưa rơi không ai biết
Có hạt nào đọng lại tiếng chuông ngân
Lỡ thề thốt suốt đời không mở cửa
Mặc hồn mình cọng cỏ úa khô ran
Mưa vẫn biết chỉ mình anh chưa biết
Em đã về chiếc lá muộn bay ngang
Trời đâu nỡ giam màu mây vào đất
Nên chân ai khéo lại dẫm lên mùa
Anh há miệng đứng chờ như tượng khát
Đợi người về bố thí một cơn mưa.
Đào Công Điện
BÀI THƠ VỀ NGUỒN CỘI
Men theo những vỉa tầng nham thạch nguyên sinh
Nhặt dấu chân loài khủng long sót lại
Tôi nhặt ánh mắt người đàn bà đầu tiên bày ra tiếng nói
Nên từ nay em trở thành nỗi nhớ trên bàn tay tôi
Hang động chập chùng như âm vọng mồ côi
Dẫu thượng đế hứa trồng thêm hoa lá
Ước mơ cũ nhất của con người chẳng bao giờ hóa đá
Sinh sôi hoài trong giấc ngủ đêm đêm
Trái tim khờ đôi lúc thả bay lên
Tôi trả giá bằng vô vàn tiếp đất
Nâng niu mấy rồi cũng tan về bụi, cát
Nằm trên vai tên đạo tì thầm lặng – thời gian
Men theo đoạn cầu sóng dập gãy miên man
Nhặt mụn vỏ ốc chứa đầy lời tiên cá
Áp vào tai nghe đời buồn đến lạ
Chiếc thuyền tôi lao vào mắt bão tự trầm
Những mảnh hồn cùng bọt biển hòa âm
Ăn rong rêu dò lối về nguồn cội
Trong mộng ấy bầy hải âu chết đói
Xác nỗi buồn rơi xuống triệu cơn mưa.
Đào Công Điện
Đào Công Điện
© Tác giả giữ bản quyền. Men theo những vỉa tầng nham thạch nguyên sinh
Nhặt dấu chân loài khủng long sót lại
Tôi nhặt ánh mắt người đàn bà đầu tiên bày ra tiếng nói
Nên từ nay em trở thành nỗi nhớ trên bàn tay tôi
Hang động chập chùng như âm vọng mồ côi
Dẫu thượng đế hứa trồng thêm hoa lá
Ước mơ cũ nhất của con người chẳng bao giờ hóa đá
Sinh sôi hoài trong giấc ngủ đêm đêm
Trái tim khờ đôi lúc thả bay lên
Tôi trả giá bằng vô vàn tiếp đất
Nâng niu mấy rồi cũng tan về bụi, cát
Nằm trên vai tên đạo tì thầm lặng – thời gian
Men theo đoạn cầu sóng dập gãy miên man
Nhặt mụn vỏ ốc chứa đầy lời tiên cá
Áp vào tai nghe đời buồn đến lạ
Chiếc thuyền tôi lao vào mắt bão tự trầm
Những mảnh hồn cùng bọt biển hòa âm
Ăn rong rêu dò lối về nguồn cội
Trong mộng ấy bầy hải âu chết đói
Xác nỗi buồn rơi xuống triệu cơn mưa.
Đào Công Điện
Đào Công Điện
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP. Sài Gòn ngày 08.10.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét