Trang Phú & Văn tế Kha Tiệm Ly
Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014
- ĐIỂM MẶT QUÂN THÙ PHÚ
- BÀI PHÚ TẶNG VỢ
- VĂN TẾ THAM QUAN
- TỰ TRÀO PHÚ
- VĂN "HÀNH” PHÚ
- SẮC TÀI THÁN PHÚ
ĐIỂM MẶT QUÂN THÙ PHÚ Kha Tiệm Ly Biển đông cao sóng hờn căm, Hải đảo cựa mình đau đáu. Nhìn về Hoàng Sa, tan dạ nát gan, Nghĩ tới Trường Sa, đứng tim sôi máu! ...
Thông tin liên hệ: (VanDanViet)
ĐIỂM MẶT QUÂN THÙ PHÚ
Kha Tiệm Ly
Biển đông cao sóng hờn căm,
Hải đảo cựa mình đau đáu.
Nhìn về Hoàng Sa, tan dạ nát gan,
Nghĩ tới Trường Sa, đứng tim sôi máu!
Hởi quân thù!
Chớ ỷ mạnh mà quen thói hung tàn,
Chớ cậy đông mà giở trò thô bạo!
Nói cho mi biết:
Đụng tới viên sỏi đảo ta, là đụng tới ngàn năm công đức tổ tiên,
Làm nhục một người dân ta, là làm nhục trăm triệu anh em máu thịt!
Hiếp biển nước ta, là bôi mặt nòi giống Tiên Rồng,
Cướp đất đảo ta, là sỉ nhục giang sơn Đại Việt!
Cha, chú ta, dân cày ruộng cũng là hảo hán anh hùng,
Mẹ, chị ta, người nấu bếp cũng là nữ lưu hào kiệt!
Trước họa nước, bao hiểm địa cũng thành Vạn kiếp, Chi Lăng,
Trước nạn dân, mọi trường giang đều hóa Bạch Đằng, Như Nguyệt!
Hồi trống trường, cũng thành trống trận thúc quân,
Bóng cờ lau, cũng thành bóng cờ quyết thắng!
Nói cho mi nhớ,
Triệu Nương, một dải yếm đào mà Lục Dận chẳng một tàn quân,
Trưng Vương, hai mảnh quần hồng mà Tô Định không còn manh giáp!
Sức mạnh ta là Hội Nghị Diên Hồng,
Khí thế ta là cánh tay sát thát!
Sao không lấy gương Liễu Thăng, Ô Mã mà soi?
Sao không lấy chuyện Thoát Hoan, Vương Thông mà xét?
Thấy Sầm Nghi Đống, treo cổ sao chẳng rớt tim?
Nghe Hứa Thế Hanh bỏ mạng mà chưa vỡ mật?
Thanh gươm Lê Lợi, trăm năm sau, mi vẫn còn phách mất hồn tan.
Vó ngựa Lý Thường, hai châu cũ (**), đất chẳng dám hoa khai cỏ mọc!
Với bọn mi,
Tổ tiên ta từng bẻ trúc rừng làm ngọn giáo dài,
Cha anh ta đã lấy lưỡi cày đúc thanh kiếm bạc.
Thế mà,
Đằng Giang mấy lần nhuộm máu, máu thù chẳng hết tanh hôi,
Đống Đa một trận phơi xương, xương giặc vẫn chưa rũ mục!
Chương Dương gươm khua chan chát, xác cản mũi tàu, xác nghẽn bước quân,
Khâm Châu sét nổ ầm ầm, máu ngập chân thành, máu dơ chân ngựa!
Huống chi nay,
Tiềm thủy đỉnh xuất quỷ nhập thần,
Chiến đấu hạm, đi giông về lốc.
Đầy căn cứ, muôn (*) dàn hỏa tiển đối không,
Nghẹt vùng trời, hàng đội phi cơ tiềm kích.
Cờ phất, đạn bay khiếp quỷ kinh thần,
Bấm nút, bom rơi long trời lở đất.
Dù vũ khí có chia rõ nhược, cường.
Nhưng ý chí mới định phân cao, thấp:
Quân mi mấy mươi vạn (*), mà Đằng Giang xác nổi như bèo?
Quân mi mấy mươi muôn, mà Hồng Hà thây trôi như rác?
Quân ta mấy vạn, mà xác bọn mi làm nghẽn đường chiến tượng Quang Trung?
Quân ta mấy muôn, mà máu lũ mi đã đẫm giáp chinh y Hưng Đạo?
Lớn miệng khoe đất rộng, mà chịu làm tôi tớ bởi bầy ngựa Nguyên Mông,
Cao giọng ỷ người đông, lại đành làm tai sai do mấy đoàn quân Nhật!
Chúng ta đây,
Hướng ra biển, triệu triệu anh em chung dạ sẵn sàng,
Muốn hồi hương, vạn vạn kiều bào một lòng háo hức.
Đem tim gan tôi đỏ chí quật cường,
Lấy đoàn kết, nấu sôi lòng son sắt!
Cờ tổ quốc đâu để nhạt màu,
Máu hùng anh không cho phai sắc!
Liệt sĩ Hoàng Sa luôn bám bước quân hành,
Liệt sĩ Gạc Ma vẫn theo người cứu quốc!
Từng đánh mi trăm trận, đã biết đâu đá đâu vàng,
Giờ thử lửa một phen, cho biết ai gang ai sắt?
Anh em ta,
Nam nhi hề, chí tại biển đông,
Chiến sĩ hề, thân treo đầu súng.
Cửu Long vẫn hiên ngang chín khúc hào hùng,
Hoàng Liên mãi sừng sững mấy tầng cao ngất.
Lúc gian nguy, ra trước ngõ lại thấy anh hùng
Buổi quốc nạn, xoay bai bên đụng người kiệt xuất!
Vì chung trăm trứng, nên đá nghìn non thương về hải đảo anh em,
Cũng bởi một nòi, mà nước muôn lạch tìm đến biển xanh cốt nhục.
Chung mẹ Âu Cơ, nên máu chảy ruột mềm,
Cùng cha Long Quân, mới lòng đau dạ thắt.
Trăm triệu đồng bào đều muốn vượt trùng khơi,
Mấy triệu anh em luôn hướng về cố quốc.
Bọn chúng bây, nào một lần cướp nước, hại dân,
Anh em ta, đã bao bận đuổi thù, giết giặc.
Thân vắt mạn tàu, bao anh hùng muôn thuở thơm danh,
Chết dưới ngọn cờ, máu liệt sĩ ngàn năm đỏ sắc!
Hét lên đi! Đại Việt hùng cường!
Vung tay lên! Việt Nam bất khuất!
Máu đọ máu thử coi ai đỏ ai đen?
Xương đọ xương thử xem ai vinh ai nhục?
Lời cuối cho mi:
Lịch sử Âu Lạc không thiếu đấng kiên trung,
Nhân dân Đại Cồ chẳng có người khiếp nhược!
Hải đảo ta một vùng khiêm tốn, vẫn đủ cho lũ giặc chôn thây,
Biển đông ta bốn hướng mênh mông, dư sức để muôn tàu dìm xác!
Ta nói có cội có nguồn,
Mi liệu tính sau tính trước!
----
Chú thích:
(*) những con số trong bài nầy chỉ có giá trị minh họa.
(**) Khâm Châu, Liêm Châu
- BÀI PHÚ TẶNG VỢ
- VĂN TẾ THAM QUAN
- TỰ TRÀO PHÚ
- VĂN "HÀNH” PHÚ
- SẮC TÀI THÁN PHÚ
ĐIỂM MẶT QUÂN THÙ PHÚ Kha Tiệm Ly Biển đông cao sóng hờn căm, Hải đảo cựa mình đau đáu. Nhìn về Hoàng Sa, tan dạ nát gan, Nghĩ tới Trường Sa, đứng tim sôi máu! ...
Thông tin liên hệ: (VanDanViet)
Tác giả Kha Tiệm Ly
Địa chỉ: 99/5 Đinh Bộ Lĩnh, P2, TP Mỹ Tho, Tiền Giang
ĐT: a/. 0987 701 952 – b/. 01229 880 310
Email: khatiemly@gmail.com
_____
ĐIỂM MẶT QUÂN THÙ PHÚ
Kha Tiệm Ly
Biển đông cao sóng hờn căm,
Hải đảo cựa mình đau đáu.
Nhìn về Hoàng Sa, tan dạ nát gan,
Nghĩ tới Trường Sa, đứng tim sôi máu!
Hởi quân thù!
Chớ ỷ mạnh mà quen thói hung tàn,
Chớ cậy đông mà giở trò thô bạo!
Nói cho mi biết:
Đụng tới viên sỏi đảo ta, là đụng tới ngàn năm công đức tổ tiên,
Làm nhục một người dân ta, là làm nhục trăm triệu anh em máu thịt!
Hiếp biển nước ta, là bôi mặt nòi giống Tiên Rồng,
Cướp đất đảo ta, là sỉ nhục giang sơn Đại Việt!
Cha, chú ta, dân cày ruộng cũng là hảo hán anh hùng,
Mẹ, chị ta, người nấu bếp cũng là nữ lưu hào kiệt!
Trước họa nước, bao hiểm địa cũng thành Vạn kiếp, Chi Lăng,
Trước nạn dân, mọi trường giang đều hóa Bạch Đằng, Như Nguyệt!
Hồi trống trường, cũng thành trống trận thúc quân,
Bóng cờ lau, cũng thành bóng cờ quyết thắng!
Nói cho mi nhớ,
Triệu Nương, một dải yếm đào mà Lục Dận chẳng một tàn quân,
Trưng Vương, hai mảnh quần hồng mà Tô Định không còn manh giáp!
Sức mạnh ta là Hội Nghị Diên Hồng,
Khí thế ta là cánh tay sát thát!
Sao không lấy gương Liễu Thăng, Ô Mã mà soi?
Sao không lấy chuyện Thoát Hoan, Vương Thông mà xét?
Thấy Sầm Nghi Đống, treo cổ sao chẳng rớt tim?
Nghe Hứa Thế Hanh bỏ mạng mà chưa vỡ mật?
Thanh gươm Lê Lợi, trăm năm sau, mi vẫn còn phách mất hồn tan.
Vó ngựa Lý Thường, hai châu cũ (**), đất chẳng dám hoa khai cỏ mọc!
Với bọn mi,
Tổ tiên ta từng bẻ trúc rừng làm ngọn giáo dài,
Cha anh ta đã lấy lưỡi cày đúc thanh kiếm bạc.
Thế mà,
Đằng Giang mấy lần nhuộm máu, máu thù chẳng hết tanh hôi,
Đống Đa một trận phơi xương, xương giặc vẫn chưa rũ mục!
Chương Dương gươm khua chan chát, xác cản mũi tàu, xác nghẽn bước quân,
Khâm Châu sét nổ ầm ầm, máu ngập chân thành, máu dơ chân ngựa!
Huống chi nay,
Tiềm thủy đỉnh xuất quỷ nhập thần,
Chiến đấu hạm, đi giông về lốc.
Đầy căn cứ, muôn (*) dàn hỏa tiển đối không,
Nghẹt vùng trời, hàng đội phi cơ tiềm kích.
Cờ phất, đạn bay khiếp quỷ kinh thần,
Bấm nút, bom rơi long trời lở đất.
Dù vũ khí có chia rõ nhược, cường.
Nhưng ý chí mới định phân cao, thấp:
Quân mi mấy mươi vạn (*), mà Đằng Giang xác nổi như bèo?
Quân mi mấy mươi muôn, mà Hồng Hà thây trôi như rác?
Quân ta mấy vạn, mà xác bọn mi làm nghẽn đường chiến tượng Quang Trung?
Quân ta mấy muôn, mà máu lũ mi đã đẫm giáp chinh y Hưng Đạo?
Lớn miệng khoe đất rộng, mà chịu làm tôi tớ bởi bầy ngựa Nguyên Mông,
Cao giọng ỷ người đông, lại đành làm tai sai do mấy đoàn quân Nhật!
Chúng ta đây,
Hướng ra biển, triệu triệu anh em chung dạ sẵn sàng,
Muốn hồi hương, vạn vạn kiều bào một lòng háo hức.
Đem tim gan tôi đỏ chí quật cường,
Lấy đoàn kết, nấu sôi lòng son sắt!
Cờ tổ quốc đâu để nhạt màu,
Máu hùng anh không cho phai sắc!
Liệt sĩ Hoàng Sa luôn bám bước quân hành,
Liệt sĩ Gạc Ma vẫn theo người cứu quốc!
Từng đánh mi trăm trận, đã biết đâu đá đâu vàng,
Giờ thử lửa một phen, cho biết ai gang ai sắt?
Anh em ta,
Nam nhi hề, chí tại biển đông,
Chiến sĩ hề, thân treo đầu súng.
Cửu Long vẫn hiên ngang chín khúc hào hùng,
Hoàng Liên mãi sừng sững mấy tầng cao ngất.
Lúc gian nguy, ra trước ngõ lại thấy anh hùng
Buổi quốc nạn, xoay bai bên đụng người kiệt xuất!
Vì chung trăm trứng, nên đá nghìn non thương về hải đảo anh em,
Cũng bởi một nòi, mà nước muôn lạch tìm đến biển xanh cốt nhục.
Chung mẹ Âu Cơ, nên máu chảy ruột mềm,
Cùng cha Long Quân, mới lòng đau dạ thắt.
Trăm triệu đồng bào đều muốn vượt trùng khơi,
Mấy triệu anh em luôn hướng về cố quốc.
Bọn chúng bây, nào một lần cướp nước, hại dân,
Anh em ta, đã bao bận đuổi thù, giết giặc.
Thân vắt mạn tàu, bao anh hùng muôn thuở thơm danh,
Chết dưới ngọn cờ, máu liệt sĩ ngàn năm đỏ sắc!
Hét lên đi! Đại Việt hùng cường!
Vung tay lên! Việt Nam bất khuất!
Máu đọ máu thử coi ai đỏ ai đen?
Xương đọ xương thử xem ai vinh ai nhục?
Lời cuối cho mi:
Lịch sử Âu Lạc không thiếu đấng kiên trung,
Nhân dân Đại Cồ chẳng có người khiếp nhược!
Hải đảo ta một vùng khiêm tốn, vẫn đủ cho lũ giặc chôn thây,
Biển đông ta bốn hướng mênh mông, dư sức để muôn tàu dìm xác!
Ta nói có cội có nguồn,
Mi liệu tính sau tính trước!
----
Chú thích:
(*) những con số trong bài nầy chỉ có giá trị minh họa.
(**) Khâm Châu, Liêm Châu
----
BÀI PHÚ TẶNG VỢ
Kha Tiệm Ly
Có chồng cho đáng tấm chồng,
Bỏ công trang điểm má hồng răng đen.
(Ca dao)
Thương ôi!
Mang hình liễu đổi cùng cuộc truân chuyên,
Đem má phấn thách với đời lam lũ!
Không thẳng đường leo, mà bám vào cội bách, cội tùng,
Lại chệch hướng bò, nhè len nhằm cỏ hôi, cỏ cú!
Thương cho hiền nội,
Nhà chồng nặng gánh nên mỏi rụi hai vai,
Đàn con dễ nuôi mà ê rần đầu vú!
Chiếc áo thô nào chỉ có bâu sờn,
Bầu sữa héo đâu riêng gì con bú! (!)
Ngày ngày cơm cơm, áo áo đã dập vùi cái tuổi thanh xuân,
Năm năm uống uống ăn ăn, làm bóp nát một thời hoa nụ!
Gánh gồng sớm tối, da đen thui nhìn tưởng ông lò,
Bươn bả quanh năm, mặt nhăn nhíu ngỡ đâu bà cụ!
Nhằm gặp thằng chồng nhếch nhác, nên tháng năm đành chịu má môi phai,
Trót sinh đám trẻ dại khờ, mà ngày tối quản chi sương nắng phủ!
Ở nhà rách, mặc thây cùng kèo cột liêu xiêu,
Hứng mưa nam, kệ xác với cơn ho lụ khụ!
Thiếu li- pít, da dẻ xanh dờn như thể chàng hiu,
Chẳng prô- tên, hình vóc ốm tong khác chi cá hố!
Vì vướng tình con mà hình hạc gầy mòn,
Bởi nặng nghĩa chồng mà xương mai héo rũ!
Bước chân chẳng nghỉ, dù cho đường phố đèn lên,
Giọng rao vẫn buồn, thoảng như rừng khuya gió hú!
Có điều,
Ngó tới ngó lui mà tủi, vì không bì bằng đàn chị đàn em,
Suy đi nghĩ lại thêm buồn, bởi chẳng sánh được nhà cô nhà chú!
Mặc dù,
Sợ đàn lạc điệu, lâu lâu đem khảy đôi lần,
Quen dạ mắn con, thoảng thoảng cứ lòi một trự!
Bởi vậy,
Chủ nợ bạc nằm bạc đứng, lố nhố đầy nhà,
Đàn con đứa thấp đứa cao, tròm trèm nửa lố!
Chỉ vì,
Tay bà Nguyệt làm rối tơ duyên.
Đầu thằng chồng chứa đầy đậu hủ:
Văn viết đọc nực mũi đồ ôi,
Thơ làm nghe khẳm mùi dưa khú!
Ôm bụng đói, mà không chịu quăng cái sỉ, cái liêm,
Ở nhà tranh, lại chẳng thèm làm móng diều, mỏ cú!
Trăm điều chẳng chọn, mà mót bòn ba mớ sỉ sỉ liêm liêm,
Khối sự đều hay, lại quơ quào mấy câu thơ thơ phú phú!
Đâu có biết,
Vạn ngày giữ lòng sĩ khí, chẳng bằng nửa giờ con đĩ ngửa mông,
Một đời làm kẻ thanh liêm, khôn sánh một bận hoa khôi phạch vú!
Thà rằng lấy củ khoai củ sắn, lột nó mà ăn, còn có lúc no đầy,
Chẳng hơn rớ thằng sỉ thằng liêm, cho họ chẳng thèm, lại thường khi đói rũ!
Nhìn kia!
Mặt thằng liêm lép xẹp, ốm tỏng ốm teo ,
Trôn con đĩ no tròn, mập ù mập ú!
Sực nhớ câu,
Biết nhàn thì nhàn,
Biết đủ thì đủ!
Có ai ba họ nghèo hèn?
Mấy ai ba đời giàu sụ?
Vi phú bất nhơn,
Vi nhơn bất phú!
Thà ăn rau mà lỗ đit thông hơi,
Hơn ăn thịt mà cái đầu nung mủ!
Khi nhắm mắt, bao của tiền cũng để lại thế gian,
Phút xuôi tay, chỉ hồn phách được mang về âm phủ!
Diêm vương nào kị đứa dái nát cu đen,
Quỉ sứ đâu tè (sợ) thằng mặt to bụng bự!
Mình ơi!
Bởi anh cứ lây nhây mà việt vị cả đời,
Vậy em chớ cù cưa hãy phạt đền một cú!
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
Kha Tiệm Ly
Hởi ôi!
Nước chảy lạnh lùng,
Mưa bay lất phất!
"Cây trong núi ngàn tuổi dễ tìm,
Người ở đời trăm năm khó gặp!”
Lúc sống, nhà còn ở mấy tầng,
Khi chết, thây cũng vùi ba tấc!
Nhớ linh xưa,
Quyền thế ngang trời,
Uy phong lệch đất!
Đi nửa bước, hộ vệ bám kè kè,
Ho một tiếng dân đen run lập cập!
Rõ là:
Trôn con trẻ trây cứt trây phân,
"Miệng nhà quan có gang có thép!”
Mánh mung rút bòn vật liệu, mà cầu, đường nhà nước xuống cấp ào ào,
Lập lờ cắt xén đất đai, nên nhà, xe quan ngài lên đời tới tấp!
Mặc người đi đường té xuống té lên,
Thây kẻ qua cầu rớt tim rớt mật!
Nói sao xuể, bao điều vô sỉ từ nhỏ đến to,
Ghi khôn cùng, đủ lối gian manh từ A tới Z!
Xem báo viết, thiếu điều nhức óc nhức xương,
Mở "web- sai”, càng thêm tối mày tối mặt!
Thế mà,
Vào công vào việc, lơ mơ tựa giống cù lần,
Thấy của thấy tiền, lít xích như con lật đật!
Thời làm lính, học lem nhem ba chữ i tờ,
Lúc lên quan, "đậu” lủ khủ một lô bằng cấp!
Ruộng tốt trăm vuông,
Vàng ròng thiên dật!
Cược ván cờ vài tỉ, việc tưởng như đùa,
Đặt canh bạc vạn "đô”, không dè chuyện thật!
Châu đầu châu mặt cố moi dự án trên trời,
Quơ tay quơ chân cứ nhét bạc vàng đầy túi.
Là trưởng giả ai lại xài thứ bèo Phú Lễ, Gò Đen.
Đã nhà quan thì phải chơi hàng hiệu Mạc-Ten, Cô-Nhắc!
Tiền "chùa” đem bỏ vào tráp vào rương,
Xe công mang đi sờ đùi sờ nách!
Của chùa của miễu, xài hoang vung thẳng hai tay;
Thằng cu thằng đen, chạy thuế lòi đom một khúc!
Bất lương đâu kém đám Tần Cối, Tần… Chày,
Vô sỉ chẳng thua lũ Hòa Thân, Hòa… Thiết! (!)
Lạ chi,
Tai trâu mặt lợn, nào dè muôn tiếng thị phi,
Mồm thép miệng gang, chẳng tiếc trăm điều hống hách!.
Báo ngày tốn bao nhiêu mực, xem chừng đàn khảy tai trâu,
Báo mạng mất bấy nhiêu công, nào khác nước ngoi đầu vịt!
Chỉ vì,
Cái óc cái tim đen cỡ mực tàu ,
Cái mặt cái mày, dày như tấm thớt!
Để rồi hôm nay,
Khi thân tại chức, chẳng xì được tiếng thơm tho,
Lúc xác ém sâu, vẫn bốc ra mùi thúi hoắc!
Ngán uy sợ thế, bao người trước mặt cúi đầu,
Miệt đức khi tài, khối kẻ sau lưng đấm c…*
Con thơ nhóc nheo mấy hệ, mặc người xưng bố, xưng ba,
Vợ trẻ mơn mởn dăm bà, mạnh kẻ đổ lờ đổ lọp!
Tim gan dơ tợ máu cùi,
Tiếng tăm thúi hơn cóc chết!
Ngưu đầu mã diện đành cúi mặt chào thua,
Quỉ sứ ma vương cũng dập đầu bái phục!
Những tưởng,
Sống, tiếng nổi lẫy lừng,
Chết, người thăm chật ních!
Nào dè,
Từ lúc xuôi tay,
Tới khi liệm xác.
Ngoài vợ con thì khóc hu hu,
Còn ai nấy đều cười khặc khặc!
Hôm nay,
Rặn dăm câu dăm chữ, thảo điếu văn thống thiết một bài,
Quệt chút ớt chút tiêu, cho làng xóm xốn xang đôi mắt!
Đã không cửa đi đến Tây Thiên,
Thì chắc ăn tìm về Địạ Ngục!
Thành kính dâng ngài,
Nói nhiều không tốt!
Ô hô! Có linh xin hưởng!
----
Chú Thích: * Thành ngữ: "cúi đầu trước mặt, đấm c… sau lưng”.
----
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
Kha Tiệm Ly
Trộm nghe,
Lấy gương soi mặt giai nhân,
Lấy tâm soi lòng kẻ sĩ.
Đem gian nan thử bậc cao tài,
Đem lửa đỏ thử vàng đúng tuổi.
Cười cho mỗ,
Một đời múa bút, chữ "sĩ” lăm le,
Bao bận khoa gươm, chữ "hùng” lấp ló.
Chỉ vì bút nghiên chệch choạt, mà văn chẳng ra văn,
Cũng tại chân cẳng quều quào, mà võ không ra võ!
Ngũ kinh lập bập, rặn ba bài phú mà đọ với Dương Hùng,
Tam lược nghêu ngao, lượm mấy cơ mưu, lại sánh ngang Tôn Vũ!
Lại cười cho mỗ:
Dốt không chịu dốt, bày trò thi phú búa xua,
Hèn chẳng chịu hèn, giao kết đệ huynh lố nhố.
Muốn trương buồm ngâm câu Thiên Địa, rượu rót tràn ly,
Thích tuốt kiếm ca khúc Lương Sơn, ngựa phi thẳng vó.
Chí tồi mà muốn vọt thấu mây,
Guơm sét lại đòi bung khỏi vỏ!
Chẳng nhớ câu:
Giao long lỡ vận nào khác tép tôm,
Mèo chó đắc thời tuồng như báo hổ!
Mỉa mai câu nói "sinh bất phùng thời”,
Chua xót lời khuyên "đức năng thắng số”!
Thì thôi,
Thân đã ở nhà lá nhà tranh,
Miệng ráng ăn rau đay rau ngổ!
Đã cam tâm ngậm cục bồ hòn,
Thì mơ tưởng chi hơi cam lộ!
Thênh thang năm dài tháng rộng, tội mỗ đây lấy nhục làm vinh,
Chắt chiu bữa muối bữa dưa, xót mẹ đĩ chịu thương chịu khó!
Trong cơn dâu bể, hữu bằng đầy dẫy Lý Thông,
Sau trân phong ba, đồ đệ có bao Tử Lộ?
Quăng đuốc danh, lòi mặt kẻ hai lòng,
Nhá lửa lợi, đổi màu vàng bốn số!
Chưa chứng Thiên Nhãn mà thấy tâm can kẻ đứng sau tường,
Chưa chứng Tha Tâm, mà biết thức thần người nằm dưới mộ!
Thương cho,
Vợ ăn cháo hoa lỉnh bỉnh, lại chịu ngày đói ngày no,
Con mặc áo khính thùng thình, còn vá miếng xanh miếng đỏ!
Vải dỏm loang màu, giặt một nước, lông lá bèo nhèo,
Chuối chát độn cơm, ăn một miếng, lưỡi môi ngờ ngợ!
Dù lành dù rách, gìn nếp riêng, chẳng mở lời than,
Dù đói dù no, noi phép cũ, không châu miệng ngó!
Nay thì,
Vinh nhục như đã hết duyên,
Văn thơ xét ra vẫn nợ.
Năm xe kinh điển, quyển mất quyển còn,
Mấy lố bạn văn, đứa đi đứa ở.
Miệt mài trên báo, xem "thơ tự do” mà bụng dạ hãi hùng,
Lang thang trên mạng, coi "thơ Đường luật” làm mặt mày mắc cỡ!
Chỉ vì.
Thẹn cho tài, dẫu gọt hết trúc rừng làm bút, mà chẳng thành danh,
Tủi cho phận, dù mài vơi nước sông làm mực, cũng chưa tiệm ngộ!
Luật niêm trớt lớt, nào dám xưng văn nọ văn kia,
Đối chác lem nhem, đâu dám vô hội nầy hội nọ!
Thơ viết người không muốn đọc, mà ca ù tai hơn tiếng ve kêu,
Sách in mối chẳng thèm ăn, lại bốc điếc ráy còn hơn bom nổ!
Mùi chưa dậy mà mắc buồn nôn,
Bụng không chửa lại lên cơn ói!
Làm thơ mà:
Cho không ai nhận, thì đem về nhóm lửa nấu cơm.
Đọc chẳng người nghe, cứ để dành gói xôi gói đỗ!
Những tưởng, tay nắm tay cùng dắt lên mây,
Dè đâu, mặt đưa mặt thay phiên trét lọ!
Ôi thôi!
Thà đành há miệng chờ sung,
Chẳng chịu trói voi bỏ rọ.
Kệ miệng người nói thẳng nói xiêng,
Mặc trôn đĩ đóng ngang, đóng dọ … c!)
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
Kha Tiệm Ly
Kha Tiệm Ly
Trộm nghe:
Thế nhân vốn một mặt muôn lòng,
Văn chương cũng năm đường bảy ngõ!
Trò đời đã nhiều chuyện lá lay,
Con tạo lại bày trò cắc cớ!
Nhớ xưa,
Bao thi nhân hùng khí chưa mờ,
Bao kiệt tác ngôn phong còn đó.
Đồ Chiểu đâm mấy thằng gian, bút cũ chẳng tà,
Cử Trị mắng bao phường nịnh, lòng son còn tỏ.
Hịch Tướng Sĩ, sông Bạch Đằng nước cuộn sóng gào,
Cáo Bình Ngô, ải Chi Lăng cây rung lá đổ.
"Văn dĩ tải đạo”, lời cũ thường khuyên,
"Đức khả thắng tài”, kẻ sau chẳng nhớ!
Thế mà nay,
Học hành đôi chữ lem nhem,
Văn vẻ ba xu ú ớ.
Vỗ bụng cứt, khoe ráp được vần ngược, vần xuôi,
Vểnh tai trâu, thích nghe nịnh lời nầy, lời nọ.
Văn nghe trớt huơ trớt hướt, giống hệt nước mắm chấm dùi,
Thơ viết lốc cốc lom com, y như thầy chùa gõ mõ!
Không rành luật đối, cũng xưng mầy đó ta đây,
Chẳng sạch vần gieo, cũng vô hội nầy hội nọ!
Thơ in vài tập, bán chẳng ai mua, mà chừng như đội đá vá trời,
Văn viết đôi bài, mời không ai đọc, mà đã vội khua môi múa mỏ!
Vậy mà,
Đọc báo lâu lâu thấy "tụng”, chỉ có quỉ mới tường.
Coi mạng thỉnh thoảng thấy "ca”, chỉ có trời mới rõ!
Tội cho người đọc con ráy lùng bùng,
Thương cho người xem con ngươi lổ đổ!
Ráng banh miệng, mà cười chẳng ra cười
Cố xệch môi, mà khổ không ra khổ!
Vinh chăng?
Đi xe đời mới, đặt đít sướng mông,
Ở nhà lầu cao, ngẩng đầu trật cổ!
Như ta đây,
Dù cái thi, cái phú chưa đầy lá mít, lá mơ,
Nhưng cái nghĩa, cái tâm khá hơn loài sâu loài bọ.
Ghét quân khẩu Phật tâm xà,
Ghét phường miệng hùm gan sứa.
Không dè lời, cứ thẳng mực tàu.
Theo đúng thước, làm đau lòng gỗ!
Bao năm "bán phổi”, đệ tử mấy ngàn,
Một thuở khua chèo, bạn bè vô số.
Ngặt vì,
Kết bạn thì "Tri mãn nhân gian”
Ngoãnh mặt lại,”Vô thân tứ cố”!
Không độ nổi những kẻ cúi lòn,
Chẳng theo kịp mấy thằng bợ đỡ!
Chẳng bù cái mũi có giàm,
Không giống đồng xu có lỗ!
Chẳng phải bành voi mặc kẻ leo lên,
Không như trôn đĩ mạnh ai mấy xỏ!
Dù cho,
Thời buổi nầy mà rách dép rách giày,
Xe đạp nọ luôn trật sên trật chó!
Dù áo Châu Trí(1) đã đành mạn cổ, vá vai,
Nhưng mặt Trần Minh(2) dễ gì bôi vôi, trét nhọ.
Đã từng,
Văn chương treo ở đầu giàn,
Bút mực đem quăng một xó.
Nào chê bai chữ nghĩa rẻ như bèo,
Mà tức khí vàng thau cùng một rọ!
Khổ vì,
Muốn hoàn lương (!) mà nghiệp đĩ cứ đeo,
Muốn quăng bút, mà đường văn còn nợ!
Sá gì gạo vét mòn lon,
Thây kệ giày đi há mỏ!
Lời bẩn trét đầy trang giấy, thì mặc ai làm bồi bút mà vui,
Lòng sạch ực nước cành hông, thây kệ người nói thanh bần là khổ.
Thôi thì,
Mặc ai pha muối pha đường,
Mặc nó lộn vừng lộn đỗ.
Tự hào vì thứ ta đủ, mà họ không cần,
Kiêu hãnh bởi điều họ dư, mà ta không có!
Xem xong,
Ai nhột thì cứ "xổ nho”
Ai khoái thì xin cổ võ!
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
----
Chú:
(1) Châu Trí: Người học trò nghèo. Phải bắt đom đóm làm đèn thay dầu
(2) Trần Minh: "Trần Minh khố chuối” (nhân vật trong truyện cổ tích)
----
2.
SẮC TÀI THÁN PHÚ
Kha Tiệm Ly
Trộm nghe,
Nghề văn muôn thuở như nhau,
Gái đẹp mỗi thời có khác!
Người luôn chê chữ nghĩa giá bèo,
Ai dám bảo hồng nhan phận bạc?
Ôi! Cái văn,
Thường được coi là món bổ tinh thần,
Sao lại rẻ hơn thú vui nhục xác?
Hẩm hiu thay!
Đợi bài lên báo, ngóng dài cổ vạc cổ cò,
Đến lúc lãnh tiền, đếm được đồng trinh đồng cắc!
Sách kim sách cổ, có ra chi ngọn bút vẽ vời.
Ông cống ông nghè, sao sánh bằng cái mông lúc lắc!
Nhuận bút bài báo, mua không được một cái quần xì,
Tiền thưởng bài văn, sắm chẳng nổi nửa manh áo ngực!
Ngày tối cơn ho lục khục, mồm khạc cục tím cục bầm.
Vợ con cái mặc lem nhem, áo vá miếng chằng miếng đụp!
Thân như bệnh nhân chờ thuốc, ốm tỏng ốm teo,
Nhà như người đẹp khoe lưng, trống huơ trống hoác!
Chi bằng,
Tối ngày ôm đít vợ, cố rặn ra một đứa "tiểu thư”
Hôm sớm nựng má con, ráng "tút” được một nàng "khuê các”!
Quần soọc (short) phơi đì phơi háng, lổ lộ của trời,
Áo dây khoe rún khoe lưng, chênh hênh bộ ngực!
Nhìn ai kia,
Lúc nhúc dáng ngồi cao thấp, giống hệt "ruồi bu…” (… ngựa!”)
Tác hoác miệng há nhỏ to, y chang chó ngáp!
Trớ trêu thay!
Nhà văn bao lần đoạt giải, mơ mấy triệu ngoài sức mỏi mòn,
Hoa hậu một bận đăng quang, ôm vài tỉ trong tay cầm chắc!
Nhờ sự bảo kê của mấy thằng lắm bạc nhiều tiền,
Nhờ thói rửng mỡ của lắm tên thừa gân dư nạc!
Mới hay,
Sắc trọng như vàng,
Văn khinh như rác!
Nhìn xem,
Bao người cơ nhỡ vất vưởng vất vơ,
Bao kẻ lang thang cù bơ cù bấc.
Có em nghèo khó mà nửa chừng dang dở sách đèn,
Có phận hẩm hiu mà suốt đời chưa vào trường học!
Tiền tỉ đó sao không giúp kẻ khốn cùng?
Tiền tỉ đó, sao không giúp người đói rách?
Hay chi,
Đo chữ hư danh bằng vòng ngực vòng mông,
Lấy thói phù hoa thay cái nhân cái đức?
Hay là,
Lòng nhân gió cuốn tro bay,
Thể xác gió lên cờ phất?
Nhớ câu:
"Ăn gì mỗi lúc một ngu,
Uống chi mỗi ngày một dốt!”
Than ôi!
Cái tâm nhỏ xíu nào khác lá đa,
Chữ đức nhẹ hều, y như cọng lác!
Sự đời hao hao mõm chó, đen thủi đen thui,
Chữ tình tờ tợ mảng mông, trắng xơ trắng xác!
Ngẫm mà dạ xé như bào,
Thấy mà ruột đau như cắt!
Thương thay các nhà văn,
Tài năng sanh chẳng gặp thời;
Tinh hoa trỗ không đúng lúc.
Viết ngàn trang sao bằng một cái vẹo mình,
Thức trắng đêm tiếc cho trăm năm mài bút!
Đúng quá cho câu:
"Thế gian kẻ dại người khôn”
"Óc khôn không bằng trôn (l…) mập”!!
Thôi thôi,
Thói đời lắc léo đành ngả mủ chào thua.
Màn kịch éo le xin tuột quần bái phục!
Ngửa mặt khóc ba tiếng hu hu,
Nhắm mắt cười mấy tràng hặc hặc.
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
Kha Tiệm Ly
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP.Mỹ Tho ngày 10.8.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
BÀI PHÚ TẶNG VỢ
Kha Tiệm Ly
Có chồng cho đáng tấm chồng,
Bỏ công trang điểm má hồng răng đen.
(Ca dao)
Thương ôi!
Mang hình liễu đổi cùng cuộc truân chuyên,
Đem má phấn thách với đời lam lũ!
Không thẳng đường leo, mà bám vào cội bách, cội tùng,
Lại chệch hướng bò, nhè len nhằm cỏ hôi, cỏ cú!
Thương cho hiền nội,
Nhà chồng nặng gánh nên mỏi rụi hai vai,
Đàn con dễ nuôi mà ê rần đầu vú!
Chiếc áo thô nào chỉ có bâu sờn,
Bầu sữa héo đâu riêng gì con bú! (!)
Ngày ngày cơm cơm, áo áo đã dập vùi cái tuổi thanh xuân,
Năm năm uống uống ăn ăn, làm bóp nát một thời hoa nụ!
Gánh gồng sớm tối, da đen thui nhìn tưởng ông lò,
Bươn bả quanh năm, mặt nhăn nhíu ngỡ đâu bà cụ!
Nhằm gặp thằng chồng nhếch nhác, nên tháng năm đành chịu má môi phai,
Trót sinh đám trẻ dại khờ, mà ngày tối quản chi sương nắng phủ!
Ở nhà rách, mặc thây cùng kèo cột liêu xiêu,
Hứng mưa nam, kệ xác với cơn ho lụ khụ!
Thiếu li- pít, da dẻ xanh dờn như thể chàng hiu,
Chẳng prô- tên, hình vóc ốm tong khác chi cá hố!
Vì vướng tình con mà hình hạc gầy mòn,
Bởi nặng nghĩa chồng mà xương mai héo rũ!
Bước chân chẳng nghỉ, dù cho đường phố đèn lên,
Giọng rao vẫn buồn, thoảng như rừng khuya gió hú!
Có điều,
Ngó tới ngó lui mà tủi, vì không bì bằng đàn chị đàn em,
Suy đi nghĩ lại thêm buồn, bởi chẳng sánh được nhà cô nhà chú!
Mặc dù,
Sợ đàn lạc điệu, lâu lâu đem khảy đôi lần,
Quen dạ mắn con, thoảng thoảng cứ lòi một trự!
Bởi vậy,
Chủ nợ bạc nằm bạc đứng, lố nhố đầy nhà,
Đàn con đứa thấp đứa cao, tròm trèm nửa lố!
Chỉ vì,
Tay bà Nguyệt làm rối tơ duyên.
Đầu thằng chồng chứa đầy đậu hủ:
Văn viết đọc nực mũi đồ ôi,
Thơ làm nghe khẳm mùi dưa khú!
Ôm bụng đói, mà không chịu quăng cái sỉ, cái liêm,
Ở nhà tranh, lại chẳng thèm làm móng diều, mỏ cú!
Trăm điều chẳng chọn, mà mót bòn ba mớ sỉ sỉ liêm liêm,
Khối sự đều hay, lại quơ quào mấy câu thơ thơ phú phú!
Đâu có biết,
Vạn ngày giữ lòng sĩ khí, chẳng bằng nửa giờ con đĩ ngửa mông,
Một đời làm kẻ thanh liêm, khôn sánh một bận hoa khôi phạch vú!
Thà rằng lấy củ khoai củ sắn, lột nó mà ăn, còn có lúc no đầy,
Chẳng hơn rớ thằng sỉ thằng liêm, cho họ chẳng thèm, lại thường khi đói rũ!
Nhìn kia!
Mặt thằng liêm lép xẹp, ốm tỏng ốm teo ,
Trôn con đĩ no tròn, mập ù mập ú!
Sực nhớ câu,
Biết nhàn thì nhàn,
Biết đủ thì đủ!
Có ai ba họ nghèo hèn?
Mấy ai ba đời giàu sụ?
Vi phú bất nhơn,
Vi nhơn bất phú!
Thà ăn rau mà lỗ đit thông hơi,
Hơn ăn thịt mà cái đầu nung mủ!
Khi nhắm mắt, bao của tiền cũng để lại thế gian,
Phút xuôi tay, chỉ hồn phách được mang về âm phủ!
Diêm vương nào kị đứa dái nát cu đen,
Quỉ sứ đâu tè (sợ) thằng mặt to bụng bự!
Mình ơi!
Bởi anh cứ lây nhây mà việt vị cả đời,
Vậy em chớ cù cưa hãy phạt đền một cú!
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
Kha Tiệm Ly
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP.Mỹ Tho ngày 27.7.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
Hởi ôi!
Nước chảy lạnh lùng,
Mưa bay lất phất!
"Cây trong núi ngàn tuổi dễ tìm,
Người ở đời trăm năm khó gặp!”
Lúc sống, nhà còn ở mấy tầng,
Khi chết, thây cũng vùi ba tấc!
Nhớ linh xưa,
Quyền thế ngang trời,
Uy phong lệch đất!
Đi nửa bước, hộ vệ bám kè kè,
Ho một tiếng dân đen run lập cập!
Rõ là:
Trôn con trẻ trây cứt trây phân,
"Miệng nhà quan có gang có thép!”
Mánh mung rút bòn vật liệu, mà cầu, đường nhà nước xuống cấp ào ào,
Lập lờ cắt xén đất đai, nên nhà, xe quan ngài lên đời tới tấp!
Mặc người đi đường té xuống té lên,
Thây kẻ qua cầu rớt tim rớt mật!
Nói sao xuể, bao điều vô sỉ từ nhỏ đến to,
Ghi khôn cùng, đủ lối gian manh từ A tới Z!
Xem báo viết, thiếu điều nhức óc nhức xương,
Mở "web- sai”, càng thêm tối mày tối mặt!
Thế mà,
Vào công vào việc, lơ mơ tựa giống cù lần,
Thấy của thấy tiền, lít xích như con lật đật!
Thời làm lính, học lem nhem ba chữ i tờ,
Lúc lên quan, "đậu” lủ khủ một lô bằng cấp!
Ruộng tốt trăm vuông,
Vàng ròng thiên dật!
Cược ván cờ vài tỉ, việc tưởng như đùa,
Đặt canh bạc vạn "đô”, không dè chuyện thật!
Châu đầu châu mặt cố moi dự án trên trời,
Quơ tay quơ chân cứ nhét bạc vàng đầy túi.
Là trưởng giả ai lại xài thứ bèo Phú Lễ, Gò Đen.
Đã nhà quan thì phải chơi hàng hiệu Mạc-Ten, Cô-Nhắc!
Tiền "chùa” đem bỏ vào tráp vào rương,
Xe công mang đi sờ đùi sờ nách!
Của chùa của miễu, xài hoang vung thẳng hai tay;
Thằng cu thằng đen, chạy thuế lòi đom một khúc!
Bất lương đâu kém đám Tần Cối, Tần… Chày,
Vô sỉ chẳng thua lũ Hòa Thân, Hòa… Thiết! (!)
Lạ chi,
Tai trâu mặt lợn, nào dè muôn tiếng thị phi,
Mồm thép miệng gang, chẳng tiếc trăm điều hống hách!.
Báo ngày tốn bao nhiêu mực, xem chừng đàn khảy tai trâu,
Báo mạng mất bấy nhiêu công, nào khác nước ngoi đầu vịt!
Chỉ vì,
Cái óc cái tim đen cỡ mực tàu ,
Cái mặt cái mày, dày như tấm thớt!
Để rồi hôm nay,
Khi thân tại chức, chẳng xì được tiếng thơm tho,
Lúc xác ém sâu, vẫn bốc ra mùi thúi hoắc!
Ngán uy sợ thế, bao người trước mặt cúi đầu,
Miệt đức khi tài, khối kẻ sau lưng đấm c…*
Con thơ nhóc nheo mấy hệ, mặc người xưng bố, xưng ba,
Vợ trẻ mơn mởn dăm bà, mạnh kẻ đổ lờ đổ lọp!
Tim gan dơ tợ máu cùi,
Tiếng tăm thúi hơn cóc chết!
Ngưu đầu mã diện đành cúi mặt chào thua,
Quỉ sứ ma vương cũng dập đầu bái phục!
Những tưởng,
Sống, tiếng nổi lẫy lừng,
Chết, người thăm chật ních!
Nào dè,
Từ lúc xuôi tay,
Tới khi liệm xác.
Ngoài vợ con thì khóc hu hu,
Còn ai nấy đều cười khặc khặc!
Hôm nay,
Rặn dăm câu dăm chữ, thảo điếu văn thống thiết một bài,
Quệt chút ớt chút tiêu, cho làng xóm xốn xang đôi mắt!
Đã không cửa đi đến Tây Thiên,
Thì chắc ăn tìm về Địạ Ngục!
Thành kính dâng ngài,
Nói nhiều không tốt!
Ô hô! Có linh xin hưởng!
----
Chú Thích: * Thành ngữ: "cúi đầu trước mặt, đấm c… sau lưng”.
----
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
Kha Tiệm Ly
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP.Mỹ Tho ngày 12.7.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
Trộm nghe,
Lấy gương soi mặt giai nhân,
Lấy tâm soi lòng kẻ sĩ.
Đem gian nan thử bậc cao tài,
Đem lửa đỏ thử vàng đúng tuổi.
Cười cho mỗ,
Một đời múa bút, chữ "sĩ” lăm le,
Bao bận khoa gươm, chữ "hùng” lấp ló.
Chỉ vì bút nghiên chệch choạt, mà văn chẳng ra văn,
Cũng tại chân cẳng quều quào, mà võ không ra võ!
Ngũ kinh lập bập, rặn ba bài phú mà đọ với Dương Hùng,
Tam lược nghêu ngao, lượm mấy cơ mưu, lại sánh ngang Tôn Vũ!
Lại cười cho mỗ:
Dốt không chịu dốt, bày trò thi phú búa xua,
Hèn chẳng chịu hèn, giao kết đệ huynh lố nhố.
Muốn trương buồm ngâm câu Thiên Địa, rượu rót tràn ly,
Thích tuốt kiếm ca khúc Lương Sơn, ngựa phi thẳng vó.
Chí tồi mà muốn vọt thấu mây,
Guơm sét lại đòi bung khỏi vỏ!
Chẳng nhớ câu:
Giao long lỡ vận nào khác tép tôm,
Mèo chó đắc thời tuồng như báo hổ!
Mỉa mai câu nói "sinh bất phùng thời”,
Chua xót lời khuyên "đức năng thắng số”!
Thì thôi,
Thân đã ở nhà lá nhà tranh,
Miệng ráng ăn rau đay rau ngổ!
Đã cam tâm ngậm cục bồ hòn,
Thì mơ tưởng chi hơi cam lộ!
Thênh thang năm dài tháng rộng, tội mỗ đây lấy nhục làm vinh,
Chắt chiu bữa muối bữa dưa, xót mẹ đĩ chịu thương chịu khó!
Trong cơn dâu bể, hữu bằng đầy dẫy Lý Thông,
Sau trân phong ba, đồ đệ có bao Tử Lộ?
Quăng đuốc danh, lòi mặt kẻ hai lòng,
Nhá lửa lợi, đổi màu vàng bốn số!
Chưa chứng Thiên Nhãn mà thấy tâm can kẻ đứng sau tường,
Chưa chứng Tha Tâm, mà biết thức thần người nằm dưới mộ!
Thương cho,
Vợ ăn cháo hoa lỉnh bỉnh, lại chịu ngày đói ngày no,
Con mặc áo khính thùng thình, còn vá miếng xanh miếng đỏ!
Vải dỏm loang màu, giặt một nước, lông lá bèo nhèo,
Chuối chát độn cơm, ăn một miếng, lưỡi môi ngờ ngợ!
Dù lành dù rách, gìn nếp riêng, chẳng mở lời than,
Dù đói dù no, noi phép cũ, không châu miệng ngó!
Nay thì,
Vinh nhục như đã hết duyên,
Văn thơ xét ra vẫn nợ.
Năm xe kinh điển, quyển mất quyển còn,
Mấy lố bạn văn, đứa đi đứa ở.
Miệt mài trên báo, xem "thơ tự do” mà bụng dạ hãi hùng,
Lang thang trên mạng, coi "thơ Đường luật” làm mặt mày mắc cỡ!
Chỉ vì.
Thẹn cho tài, dẫu gọt hết trúc rừng làm bút, mà chẳng thành danh,
Tủi cho phận, dù mài vơi nước sông làm mực, cũng chưa tiệm ngộ!
Luật niêm trớt lớt, nào dám xưng văn nọ văn kia,
Đối chác lem nhem, đâu dám vô hội nầy hội nọ!
Thơ viết người không muốn đọc, mà ca ù tai hơn tiếng ve kêu,
Sách in mối chẳng thèm ăn, lại bốc điếc ráy còn hơn bom nổ!
Mùi chưa dậy mà mắc buồn nôn,
Bụng không chửa lại lên cơn ói!
Làm thơ mà:
Cho không ai nhận, thì đem về nhóm lửa nấu cơm.
Đọc chẳng người nghe, cứ để dành gói xôi gói đỗ!
Những tưởng, tay nắm tay cùng dắt lên mây,
Dè đâu, mặt đưa mặt thay phiên trét lọ!
Ôi thôi!
Thà đành há miệng chờ sung,
Chẳng chịu trói voi bỏ rọ.
Kệ miệng người nói thẳng nói xiêng,
Mặc trôn đĩ đóng ngang, đóng dọ … c!)
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
Kha Tiệm Ly
© Tác giả giữ bản quyền.
VĂN "HÀNH” PHÚ
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP.Mỹ Tho ngày 08.7.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
1.
1.
Kha Tiệm Ly
Trộm nghe:
Thế nhân vốn một mặt muôn lòng,
Văn chương cũng năm đường bảy ngõ!
Trò đời đã nhiều chuyện lá lay,
Con tạo lại bày trò cắc cớ!
Nhớ xưa,
Bao thi nhân hùng khí chưa mờ,
Bao kiệt tác ngôn phong còn đó.
Đồ Chiểu đâm mấy thằng gian, bút cũ chẳng tà,
Cử Trị mắng bao phường nịnh, lòng son còn tỏ.
Hịch Tướng Sĩ, sông Bạch Đằng nước cuộn sóng gào,
Cáo Bình Ngô, ải Chi Lăng cây rung lá đổ.
"Văn dĩ tải đạo”, lời cũ thường khuyên,
"Đức khả thắng tài”, kẻ sau chẳng nhớ!
Thế mà nay,
Học hành đôi chữ lem nhem,
Văn vẻ ba xu ú ớ.
Vỗ bụng cứt, khoe ráp được vần ngược, vần xuôi,
Vểnh tai trâu, thích nghe nịnh lời nầy, lời nọ.
Văn nghe trớt huơ trớt hướt, giống hệt nước mắm chấm dùi,
Thơ viết lốc cốc lom com, y như thầy chùa gõ mõ!
Không rành luật đối, cũng xưng mầy đó ta đây,
Chẳng sạch vần gieo, cũng vô hội nầy hội nọ!
Thơ in vài tập, bán chẳng ai mua, mà chừng như đội đá vá trời,
Văn viết đôi bài, mời không ai đọc, mà đã vội khua môi múa mỏ!
Vậy mà,
Đọc báo lâu lâu thấy "tụng”, chỉ có quỉ mới tường.
Coi mạng thỉnh thoảng thấy "ca”, chỉ có trời mới rõ!
Tội cho người đọc con ráy lùng bùng,
Thương cho người xem con ngươi lổ đổ!
Ráng banh miệng, mà cười chẳng ra cười
Cố xệch môi, mà khổ không ra khổ!
Vinh chăng?
Đi xe đời mới, đặt đít sướng mông,
Ở nhà lầu cao, ngẩng đầu trật cổ!
Như ta đây,
Dù cái thi, cái phú chưa đầy lá mít, lá mơ,
Nhưng cái nghĩa, cái tâm khá hơn loài sâu loài bọ.
Ghét quân khẩu Phật tâm xà,
Ghét phường miệng hùm gan sứa.
Không dè lời, cứ thẳng mực tàu.
Theo đúng thước, làm đau lòng gỗ!
Bao năm "bán phổi”, đệ tử mấy ngàn,
Một thuở khua chèo, bạn bè vô số.
Ngặt vì,
Kết bạn thì "Tri mãn nhân gian”
Ngoãnh mặt lại,”Vô thân tứ cố”!
Không độ nổi những kẻ cúi lòn,
Chẳng theo kịp mấy thằng bợ đỡ!
Chẳng bù cái mũi có giàm,
Không giống đồng xu có lỗ!
Chẳng phải bành voi mặc kẻ leo lên,
Không như trôn đĩ mạnh ai mấy xỏ!
Dù cho,
Thời buổi nầy mà rách dép rách giày,
Xe đạp nọ luôn trật sên trật chó!
Dù áo Châu Trí(1) đã đành mạn cổ, vá vai,
Nhưng mặt Trần Minh(2) dễ gì bôi vôi, trét nhọ.
Đã từng,
Văn chương treo ở đầu giàn,
Bút mực đem quăng một xó.
Nào chê bai chữ nghĩa rẻ như bèo,
Mà tức khí vàng thau cùng một rọ!
Khổ vì,
Muốn hoàn lương (!) mà nghiệp đĩ cứ đeo,
Muốn quăng bút, mà đường văn còn nợ!
Sá gì gạo vét mòn lon,
Thây kệ giày đi há mỏ!
Lời bẩn trét đầy trang giấy, thì mặc ai làm bồi bút mà vui,
Lòng sạch ực nước cành hông, thây kệ người nói thanh bần là khổ.
Thôi thì,
Mặc ai pha muối pha đường,
Mặc nó lộn vừng lộn đỗ.
Tự hào vì thứ ta đủ, mà họ không cần,
Kiêu hãnh bởi điều họ dư, mà ta không có!
Xem xong,
Ai nhột thì cứ "xổ nho”
Ai khoái thì xin cổ võ!
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
----
Chú:
(1) Châu Trí: Người học trò nghèo. Phải bắt đom đóm làm đèn thay dầu
(2) Trần Minh: "Trần Minh khố chuối” (nhân vật trong truyện cổ tích)
----
2.
SẮC TÀI THÁN PHÚ
Kha Tiệm Ly
Trộm nghe,
Nghề văn muôn thuở như nhau,
Gái đẹp mỗi thời có khác!
Người luôn chê chữ nghĩa giá bèo,
Ai dám bảo hồng nhan phận bạc?
Ôi! Cái văn,
Thường được coi là món bổ tinh thần,
Sao lại rẻ hơn thú vui nhục xác?
Hẩm hiu thay!
Đợi bài lên báo, ngóng dài cổ vạc cổ cò,
Đến lúc lãnh tiền, đếm được đồng trinh đồng cắc!
Sách kim sách cổ, có ra chi ngọn bút vẽ vời.
Ông cống ông nghè, sao sánh bằng cái mông lúc lắc!
Nhuận bút bài báo, mua không được một cái quần xì,
Tiền thưởng bài văn, sắm chẳng nổi nửa manh áo ngực!
Ngày tối cơn ho lục khục, mồm khạc cục tím cục bầm.
Vợ con cái mặc lem nhem, áo vá miếng chằng miếng đụp!
Thân như bệnh nhân chờ thuốc, ốm tỏng ốm teo,
Nhà như người đẹp khoe lưng, trống huơ trống hoác!
Chi bằng,
Tối ngày ôm đít vợ, cố rặn ra một đứa "tiểu thư”
Hôm sớm nựng má con, ráng "tút” được một nàng "khuê các”!
Quần soọc (short) phơi đì phơi háng, lổ lộ của trời,
Áo dây khoe rún khoe lưng, chênh hênh bộ ngực!
Nhìn ai kia,
Lúc nhúc dáng ngồi cao thấp, giống hệt "ruồi bu…” (… ngựa!”)
Tác hoác miệng há nhỏ to, y chang chó ngáp!
Trớ trêu thay!
Nhà văn bao lần đoạt giải, mơ mấy triệu ngoài sức mỏi mòn,
Hoa hậu một bận đăng quang, ôm vài tỉ trong tay cầm chắc!
Nhờ sự bảo kê của mấy thằng lắm bạc nhiều tiền,
Nhờ thói rửng mỡ của lắm tên thừa gân dư nạc!
Mới hay,
Sắc trọng như vàng,
Văn khinh như rác!
Nhìn xem,
Bao người cơ nhỡ vất vưởng vất vơ,
Bao kẻ lang thang cù bơ cù bấc.
Có em nghèo khó mà nửa chừng dang dở sách đèn,
Có phận hẩm hiu mà suốt đời chưa vào trường học!
Tiền tỉ đó sao không giúp kẻ khốn cùng?
Tiền tỉ đó, sao không giúp người đói rách?
Hay chi,
Đo chữ hư danh bằng vòng ngực vòng mông,
Lấy thói phù hoa thay cái nhân cái đức?
Hay là,
Lòng nhân gió cuốn tro bay,
Thể xác gió lên cờ phất?
Nhớ câu:
"Ăn gì mỗi lúc một ngu,
Uống chi mỗi ngày một dốt!”
Than ôi!
Cái tâm nhỏ xíu nào khác lá đa,
Chữ đức nhẹ hều, y như cọng lác!
Sự đời hao hao mõm chó, đen thủi đen thui,
Chữ tình tờ tợ mảng mông, trắng xơ trắng xác!
Ngẫm mà dạ xé như bào,
Thấy mà ruột đau như cắt!
Thương thay các nhà văn,
Tài năng sanh chẳng gặp thời;
Tinh hoa trỗ không đúng lúc.
Viết ngàn trang sao bằng một cái vẹo mình,
Thức trắng đêm tiếc cho trăm năm mài bút!
Đúng quá cho câu:
"Thế gian kẻ dại người khôn”
"Óc khôn không bằng trôn (l…) mập”!!
Thôi thôi,
Thói đời lắc léo đành ngả mủ chào thua.
Màn kịch éo le xin tuột quần bái phục!
Ngửa mặt khóc ba tiếng hu hu,
Nhắm mắt cười mấy tràng hặc hặc.
Kha Tiệm Ly
ĐT: 0987 701 952
Email: khatiemly@gmail.com
Kha Tiệm Ly
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP.Mỹ Tho ngày 04.7.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét