Về cơn bão và tôi/ Dương cầm mưa – Thơ Đào Công Điện
Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014
Cha trầm mặc mang áo nâu sắc núi
Mẹ ngọt ngào suối mát với sông xanh
Tôi sinh ra, bốn phía tiếng chim lành
Câu ru Việt cong cong hình gié lúa
Thông tin cá nhân:
(VanDanViet) Mẹ ngọt ngào suối mát với sông xanh
Tôi sinh ra, bốn phía tiếng chim lành
Câu ru Việt cong cong hình gié lúa
Tác giả Đào Công Điện
Ký danh daocongdien
Điện thoại: 01247900110
Email: thuongbeto@gmail.com
_____
Đào Công Điện
Ký danh daocongdien
Điện thoại: 01247900110
Email: thuongbeto@gmail.com
_____
Đào Công Điện
VỀ CƠN BÃO VÀ TÔI
Cha trầm mặc mang áo nâu sắc núi
Mẹ ngọt ngào suối mát với sông xanh
Tôi sinh ra, bốn phía tiếng chim lành
Câu ru Việt cong cong hình gié lúa
Quên rơm rạ tôi hóa hồn bão dữ
Dự báo trên đôi cánh gió hoang mang
Người vô tâm, gió chướng rất ngang tàng
Nào biết trước mẹ buồn đêm ngói vỡ
Và mệt lử quãng dài không quán trọ
Tôi quay lưng đếm lấy dấu chân mình
Vệt hoang phế chỏng chơ cùng sụp đổ
Bên cuộc đời tôi ăn, ngủ dửng dưng!
Bão, như tôi, quên mắt hạ rưng rưng
Nắng hồng thế, hồn tôi thề rét buốt
Gió giũ cánh phượng nhàu phơi mặt đất
Bài hạ ca vẫn thánh thót chân người
Bão, như tôi, quét trắng cánh đồng côi
Hạt dẻo thơm vẫn về vun miệng chén
Lá buồm rách lão ngư nằm nhớ biển
Hằng mong ngày ngớt sóng lại ra khơi …
Hằng mong ngày tôi tạ lỗi chính tôi
Người chở che người, biển ngơi giông tố
Thời gian lắng trong phút giây chọn lựa
Gió ngưng thổi trước cánh rừng
tôi lụt lội mỗi tình em.
Đào Công Điện
Cha trầm mặc mang áo nâu sắc núi
Mẹ ngọt ngào suối mát với sông xanh
Tôi sinh ra, bốn phía tiếng chim lành
Câu ru Việt cong cong hình gié lúa
Quên rơm rạ tôi hóa hồn bão dữ
Dự báo trên đôi cánh gió hoang mang
Người vô tâm, gió chướng rất ngang tàng
Nào biết trước mẹ buồn đêm ngói vỡ
Và mệt lử quãng dài không quán trọ
Tôi quay lưng đếm lấy dấu chân mình
Vệt hoang phế chỏng chơ cùng sụp đổ
Bên cuộc đời tôi ăn, ngủ dửng dưng!
Bão, như tôi, quên mắt hạ rưng rưng
Nắng hồng thế, hồn tôi thề rét buốt
Gió giũ cánh phượng nhàu phơi mặt đất
Bài hạ ca vẫn thánh thót chân người
Bão, như tôi, quét trắng cánh đồng côi
Hạt dẻo thơm vẫn về vun miệng chén
Lá buồm rách lão ngư nằm nhớ biển
Hằng mong ngày ngớt sóng lại ra khơi …
Hằng mong ngày tôi tạ lỗi chính tôi
Người chở che người, biển ngơi giông tố
Thời gian lắng trong phút giây chọn lựa
Gió ngưng thổi trước cánh rừng
tôi lụt lội mỗi tình em.
Đào Công Điện
DƯƠNG CẦM MƯA
Con phố dài chưa quên tuổi
Có người về tập bước đi
Chùm hoa ban công tím rịm
Giữ gì sau cong bờ mi
Chắp tay cầu đừng lá rụng
Khéo không rơi mất ngày xưa
Chúng mình bây giờ nghèo lắm
Đếm hoài ngần ấy cơn mưa
Ai đi ngang qua hát khẽ
Giọng khàn như thuở xa xăm
Ngước tìm khung cửa he hé
Gặp thu trong tiếng dương cầm…
Đào Công Điện
Đào Công Điện
© Tác giả giữ bản quyền. Con phố dài chưa quên tuổi
Có người về tập bước đi
Chùm hoa ban công tím rịm
Giữ gì sau cong bờ mi
Chắp tay cầu đừng lá rụng
Khéo không rơi mất ngày xưa
Chúng mình bây giờ nghèo lắm
Đếm hoài ngần ấy cơn mưa
Ai đi ngang qua hát khẽ
Giọng khàn như thuở xa xăm
Ngước tìm khung cửa he hé
Gặp thu trong tiếng dương cầm…
Đào Công Điện
Đào Công Điện
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP. Sài Gòn ngày 17.9.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét