Tàu đêm/ Làng ngọng – Thơ Phạm Đức Mạnh
Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014
Chuyến tàu đêm lắc lư Trôi theo dòng thao thức Tôi bên em lạ hoắc Trôi về miền cô đơn Đêm Sài Gòn - Quy Nhơn Theo trăng Hàn Mặc Tử ...
Tác giả Phạm Đức Mạnh
Họ tên Phạm Đức Mạnh
Sinh năm 1956, Xuân Trường, Nam Định.
Hội viên Hội Nhà Báo Việt Nam.
Phó trưởng Chi nhánh Thời báo Tài Chính Việt Nam tại TP.HCM
ĐT: 0918263636
Email: phamducmanh56@yahoo.com
_____
Phạm Đức Mạnh
TÀU ĐÊM
Chuyến tàu đêm lắc lư
Trôi theo dòng thao thức
Tôi bên em lạ hoắc
Trôi về miền cô đơn
Đêm Sài Gòn - Quy Nhơn
Theo trăng Hàn Mặc Tử
Lệ sương buồn quá khứ
Sóng sánh hồn thơ cay.
Tháng 8.2014
Phạm Đức Mạnh
LÀNG NGỌNG*
Quê tôi rặt núa, ngô, khoai
Cả nàng lói ngọng, phát xai âm vần
Tưởng qua thời áo tứ thân
Bàn tay sục bốc vãi phân suống đồng
Qua thời xấp mặt, trổng mông
Chời cao, đất thấp ngóng chông đổi đời
Đâu ngờ cái tủi kiếp người
Ló ăn vào máu, vào nời ầu ơ
Ngỡ đi hết ngõ tuổi thơ
Thênh thang đường mộng ước mơ @ kòng
Lào ngờ suôi bến trờ mong
Gặp người lói ngọng cùng chong nàng mình
Làng cười xóng mắt nung ninh
Trưa phai nời ngọt ân tình dễ thương
Tro dù muôn thuở tha phương
Ở đâu cũng thấy quê hương… rất gần.
Sài Gòn, 9.2014
Phạm Đức Mạnh
----
* Không biết tại sao, ở vùng làng quê tôi từ bao đời, chuyện phát âm, nói ngọng đã trở thành “thương hiệu” khó phai: Làm = nàm; trống = tống hoặc chống; ăn nói = ăn lói,.. Và ở đâu đó vùng Nam bộ: Con cá gô (rô) bỏ trong gổ (rổ), nhảy gồ gồ (rồ rồ) - tạo nên bản sắc riêng miền quê thân thương, dù đi đâu cũng không quên.
----
Phạm Đức Mạnh
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 05.9.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
______________________________________________
TÀU ĐÊM
Chuyến tàu đêm lắc lư
Trôi theo dòng thao thức
Tôi bên em lạ hoắc
Trôi về miền cô đơn
Đêm Sài Gòn - Quy Nhơn
Theo trăng Hàn Mặc Tử
Lệ sương buồn quá khứ
Sóng sánh hồn thơ cay.
Tháng 8.2014
Phạm Đức Mạnh
LÀNG NGỌNG*
Quê tôi rặt núa, ngô, khoai
Cả nàng lói ngọng, phát xai âm vần
Tưởng qua thời áo tứ thân
Bàn tay sục bốc vãi phân suống đồng
Qua thời xấp mặt, trổng mông
Chời cao, đất thấp ngóng chông đổi đời
Đâu ngờ cái tủi kiếp người
Ló ăn vào máu, vào nời ầu ơ
Ngỡ đi hết ngõ tuổi thơ
Thênh thang đường mộng ước mơ @ kòng
Lào ngờ suôi bến trờ mong
Gặp người lói ngọng cùng chong nàng mình
Làng cười xóng mắt nung ninh
Trưa phai nời ngọt ân tình dễ thương
Tro dù muôn thuở tha phương
Ở đâu cũng thấy quê hương… rất gần.
Sài Gòn, 9.2014
Phạm Đức Mạnh
----
* Không biết tại sao, ở vùng làng quê tôi từ bao đời, chuyện phát âm, nói ngọng đã trở thành “thương hiệu” khó phai: Làm = nàm; trống = tống hoặc chống; ăn nói = ăn lói,.. Và ở đâu đó vùng Nam bộ: Con cá gô (rô) bỏ trong gổ (rổ), nhảy gồ gồ (rồ rồ) - tạo nên bản sắc riêng miền quê thân thương, dù đi đâu cũng không quên.
----
Phạm Đức Mạnh
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 05.9.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét