Có lẽ từ kiếp nào/ Chiều nắng Tây Ninh – Thơ Vân Trinh Phan Kỷ Sửu
Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014
Chiều chầm chậm, nắng hôn vàng mái phố
Dốc Tòa nghiêng đôi bóng nhỏ bên nhau
Qua cầu Quan, rạch Tây Ninh đầy gió
Vô tình mang hương tóc ấy về đâu?
Thông tin liên hệ: (VanDanViet)
Nhà thơ Phan Kỷ Sửu
Bút danh Vân Trinh
Sinh ngày 20-10-1949
Quê quán: TP. Tây Ninh Tỉnh Tây Ninh
Email: kysuuttv@yahoo.com.vn
_____
Bút danh Vân Trinh
Sinh ngày 20-10-1949
Quê quán: TP. Tây Ninh Tỉnh Tây Ninh
Email: kysuuttv@yahoo.com.vn
_____
CÓ LẼ TỪ KIẾP NÀO?
(Riêng tặng Ngọc Hồ)
Không phải đến bây giờ mình mới quen nhau
Khi hai mái tóc đã lẩn nhiều sợi bạc!
Mà có lẽ từ kiếp nào kia... xa lơ.xa lắc
Phải chăng em hôm ấy, ngày hội chùa Ngọc Hồ
Tôi, chàng thư sinh thời Lê bất chợt ngẫn ngơ
Khi bất chợt một dáng huyền tha thước
Nàng là ai? Cõi Thiên thai lạc bước
Đến
"Thành Tây có cảnh Bích Câu"..? (x)
Để lưng trời nhạn sa..., ai cũng hiểu vì sao
Thơ chìm xuống sóng đào cho xiêu lòng vàng đá...!
Rồi gót tiên bổng xa dần, vội vả
Quảng Vân đình đâu nữa chút hương quen
Bướm sầu hoa sao ngao ngán, buồn tênh
Một khúc đàn bâng quơ, cốc rượu nào cũng đắng!
Rồi từ bức tranh giữa thư hiên vắng lặng
Khách tiên xuống trần vướng phải chữ tình!
Tiên cũng có trái tim, cũng rung động hết mình
Nên muôn kiếp luân hồi vẫn làm người hạ giới
Nàng lại hóa nàng thơ, nét bút hoa cứ gợi
Nhớ bài tứ tuyệt xưa e ấp giao duyên...
Giáng Kiều ơi! Em có nghĩ Tú Uyên
Có thể lại là tôi chứ không là ai khác!
Kẻ làm thơ, người yêu thơ rất thật
Nhưng đường đời, đôi ngã chẳng bên nhau
Tôi vẫn tin có lẽ từ kiếp nào...
Và có lẽ em cũng tin điều đó!
------
(x) trích "Bích câu kỳ
ngộ"
------
CHIỀU NẮNG TÂY NINH
Chiều chầm chậm, nắng hôn vàng mái phố
Dốc Tòa nghiêng đôi bóng nhỏ bên nhau
Qua cầu Quan, rạch Tây Ninh đầy gió
Vô tình mang hương tóc ấy về đâu?
Nắng nhàn nhạt chạm má em bất chợt
Chín hồng lên như lúc mới yêu em!
Và nắng đậu trên bờ môi thản thốt
Em có giật mình như phút đầu tiên....
Nắng nhàn nhạt mà ít khi dịu mát
Biên giới này như thế đã quen rồi
Em ở miền Tây lần đầu mới gặp
Dễ yêu không chút rát rát da người?
Hai dải phố dọc con đường Tháng Tám
Giữ biết bao năm tháng học trò xưa
Góc chợ cũ nhắc giọt café đắng
Kể em nghe thời tôi mới biết làm thơ.
Và những chiều mỗi khi vừa tan học
Áo trắng bay nhiều lắm ngẩn ngơ chiều
Nghiêng bóng nắng, biết bao lòng bất chợt
Nhờ nắng nối thêm gần những trái tim yêu
Nắng nơi này...mai em về có lẽ
Khó mà quên như cả đất trời này
Một chút nắng hôn tóc em khe khẽ
Hẳn mang theo hơi ấm cả vòng tay..!
Vân
Trinh Phan Kỷ Sửu Vân Trinh Phan Kỷ Sửu
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Tây Ninh ngày 20.9.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanVietNet Khi Trích Đăng Lại.
_________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét