Bài thơ tình không số rất buồn – Thơ Đào Công Điện
Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014
Ban đêm anh xách ngọn đèn lồng
Ra bờ đê hốt mớ rạ rơm nhóm lửa
Hong ấm câu thơ
Thông tin cá nhân:
(VanDanViet) Ra bờ đê hốt mớ rạ rơm nhóm lửa
Hong ấm câu thơ
Tác giả Đào Công Điện
Ký danh daocongdien
Điện thoại: 01247900110
Email: thuongbeto@gmail.com
_____
Đào Công Điện
Ký danh daocongdien
Điện thoại: 01247900110
Email: thuongbeto@gmail.com
_____
Đào Công Điện
BÀI THƠ TÌNH KHÔNG SỐ RẤT BUỒN
Ban đêm anh xách ngọn đèn lồng
Ra bờ đê hốt mớ rạ rơm nhóm lửa
Hong ấm câu thơ
Sáng ngày đội nón mê vào rừng
Theo lốt chân con chồn con hoẳng
Đến cúi chào cây cổ thụ già trăm tuổi như anh
Đợi trưa chống gậy lên núi
Nheo mắt mặt trời uống no bụng sương
Say khừ ngồi toàn nhại chuyện yêu đương
Giữa khuya giong thuyền ra biển
Chân nghịch chân khuấy bọt sóng tung tăng
Chăng lưới bắt giống thủy sinh đa tình
***
Từ cánh đồng về
Ngọn đèn tắt ngúm
Bồng trên tay câu thơ chết cóng bao giờ
Đứng giữa đại ngàn đẫm mưa
Vấn lên vành tang trắng
Khóc cho cây cổ thụ bị bức tử quyên sinh
Ngồi trên đỉnh núi xõa dài râu tóc
Cất giọng hú u linh của con sói đực
Bên xác sói cái vẫn nguyên trinh
Kéo lên tấm lưới căng sau năm nghìn năm nắng mưa cơ cực
Anh hồi hộp run lên từng ngón tay
Mẻ lưới đầu tiên vớt được vỏn vẹn chiếc thi hài
Của mẹ, của cha, của ông bà, của nhân dân tuấn kiệt …
Của cái lịch sử hào hùng mà buồn thiu trôi nổi long đong
Ngó hao hao như
Hai ngón chân giao chỉ cong cong
Lãnh thổ hình chữ S cong cong.
Đào Công Điện
Đào Công Điện
© Tác giả giữ bản quyền. Ban đêm anh xách ngọn đèn lồng
Ra bờ đê hốt mớ rạ rơm nhóm lửa
Hong ấm câu thơ
Sáng ngày đội nón mê vào rừng
Theo lốt chân con chồn con hoẳng
Đến cúi chào cây cổ thụ già trăm tuổi như anh
Đợi trưa chống gậy lên núi
Nheo mắt mặt trời uống no bụng sương
Say khừ ngồi toàn nhại chuyện yêu đương
Giữa khuya giong thuyền ra biển
Chân nghịch chân khuấy bọt sóng tung tăng
Chăng lưới bắt giống thủy sinh đa tình
***
Từ cánh đồng về
Ngọn đèn tắt ngúm
Bồng trên tay câu thơ chết cóng bao giờ
Đứng giữa đại ngàn đẫm mưa
Vấn lên vành tang trắng
Khóc cho cây cổ thụ bị bức tử quyên sinh
Ngồi trên đỉnh núi xõa dài râu tóc
Cất giọng hú u linh của con sói đực
Bên xác sói cái vẫn nguyên trinh
Kéo lên tấm lưới căng sau năm nghìn năm nắng mưa cơ cực
Anh hồi hộp run lên từng ngón tay
Mẻ lưới đầu tiên vớt được vỏn vẹn chiếc thi hài
Của mẹ, của cha, của ông bà, của nhân dân tuấn kiệt …
Của cái lịch sử hào hùng mà buồn thiu trôi nổi long đong
Ngó hao hao như
Hai ngón chân giao chỉ cong cong
Lãnh thổ hình chữ S cong cong.
Đào Công Điện
Đào Công Điện
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP. Sài Gòn ngày 12.9.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét