Trang thơ Đặng Quang Long 2014
Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014
Bến
sông quê – Thơ lục bát Đặng Quang Long
Thứ
tư - 09/07/2014 17:04
Quãng
sông buổi ấy một chiều Cắm thuyền ngủ đợi những điều thầm mong Nửa đêm bỗng
quặn gió gồng Đảo qua xoắn lại làm sông dỗi hờn ...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Đặng Quang Long
Tổ 1, Khu 8B, Quang Hanh, Cẩm Phả, Quảng Ninh.
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
(Lục bát đủ 6
thanh)
Quãng sông buổi ấy một chiều
Cắm thuyền ngủ đợi những điều thầm mong
Nửa đêm bỗng quặn gió gồng
Đảo qua xoắn lại làm sông dỗi hờn
Đội trăng nước thở giữa nguồn
Lộng mây cưỡng gió thả buồn vu vơ
Rủ nhau cũng muốn đợi chờ
Nhổ neo vỗ sóng con đò gội mưa
Vượt qua những thác đủ mùa
Đụng con nước cả chèo khua dãi dầu
Cũng khi vượt đỉnh sóng ngầu
Là trông được cả những màu đất xa.
Bõ công sắm mảnh lược ngà
Lùa mây chải gọn vẫn tà tóc bay
Nhớ quê vợ đảm những ngày
Thuyền xuôi vạn bến vẫn quay trở về.
7-7-2014
Quãng sông buổi ấy một chiều
Cắm thuyền ngủ đợi những điều thầm mong
Nửa đêm bỗng quặn gió gồng
Đảo qua xoắn lại làm sông dỗi hờn
Đội trăng nước thở giữa nguồn
Lộng mây cưỡng gió thả buồn vu vơ
Rủ nhau cũng muốn đợi chờ
Nhổ neo vỗ sóng con đò gội mưa
Vượt qua những thác đủ mùa
Đụng con nước cả chèo khua dãi dầu
Cũng khi vượt đỉnh sóng ngầu
Là trông được cả những màu đất xa.
Bõ công sắm mảnh lược ngà
Lùa mây chải gọn vẫn tà tóc bay
Nhớ quê vợ đảm những ngày
Thuyền xuôi vạn bến vẫn quay trở về.
7-7-2014
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại ngày
01.08.2014
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Ninh ngày 09/07/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Chùm
thơ nhân ngày 27.7 của Đặng Quang Long
Thứ
sáu - 04/07/2014 16:38
(Viết
về người TB nặng ở trại an dưỡng TB) -Biết em thưở tóc trái đào Tắm hồ sen mé
đường vào cuối thôn Có ngày nghiêng cả hoàng hôn Nghiêng luôn cả những dỗi hờn
vu vơ. -Đêm dong vào cõi mơ hồ Trốn tìm hai đứa thường bò bên nhau ...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Đặng Quang Long
Tổ 1, Khu 8B, Quang Hanh, Cẩm Phả, Quảng Ninh.
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
1- MỘT THUỞ YÊU THƯƠNG
(Viết về người TB nặng ở trại an dưỡng TB)
-Biết em thưở tóc trái đào
Tắm hồ sen mé đường vào cuối thôn
Có ngày nghiêng cả hoàng hôn
Nghiêng luôn cả những dỗi hờn vu vơ.
-Đêm dong vào cõi mơ hồ
Trốn tìm hai đứa thường bò bên nhau
Chụm vào sương ướt mái đầu
Bạn trêu hai đứa lặn đâu khó tìm?
-Đến mùa tím rụng hoa sim
Anh vừa mười tám con tim dại khờ
Em tròn trăng mộng ngây thơ
Tòng quân hai đưa bất ngờ xa nhau.
-Tuổi đời chưa trải cơn đau
Vô tư em hát “Qua cầu gió bay”
Sân đình ngày hội đêm say
Bao mùa vẫn đợi mỗi ngày tin nhau.
-Đành thôi “Gió phải qua cầu”
Dòng sông cuộn chở nỗi đau giữa dòng.
Dòng sông đục, dòng đời trong
Chỉ còn cơn sóng giữa lòng đầy vơi.
-Anh về khi tóc bạc rồi
Lêch vai ,lệch nốt nụ cười... vui sao?
Mừng em đượm thắm vườn đào
Mái đầu cũng trắng lối vào nhớ nhung.
Đặng Quang Long
2- KHOẢNG LẶNG MÊNH MÔNG
(KN lần thứ ba thăm nghĩa trang LS Trường Sơn)
Khoảng lặng nào chạm được tới mênh mông
Khoảng lặng nào tới tận cùng nỗi nhớ
Khoảng lặng nào ru êm từng nhịp thở
Khi giữa lòng thấy nhói một niềm đau.
Trường Sơn mười ngàn anh đứng bên nhau
Đội ngũ hiên ngang một thời chinh chiến
Trong khoảng lặng giữa hàng bia ẩn hiện
Gương mặt nào trong ngũ sắc mây trôi
Giữa khói hương bay khoảng lặng bồi hồi
Ta đặt chân, tới một miền sẹo cháy
Rừng cây đu đưa bàn tay ai vẫy
Tới trời xanh khoảng lặng đến vô cùng.
Các anh nằm lòng đất mẹ bao dung,
Mỗi ngôi mộ một nỗi đau thổn thức
Mỗi ngôi mộ cứa tim đời đau nhức
Khoảng lặng nào đến lúc lại đầy vơi.
Khoảng lặng mênh mông như cái giếng trời
Ký ức rơi vào bao giờ chạm đáy
Chỉ yêu thương rũ cơn đau đứng dậy
Khoảng lặng thành ăm ắp một vườn hoa.
23-7-2013
Đặng Quang Long
3- KHOẢNG LẶNG VẾT CHÂN TRÒN
(Viết nhân ngày 27-7)
Trên bãi biển cát trắng ngời long lanh
Vết chân tròn chấm than vào khoảng lặng
Xoáy vào cuộc đời nỗi đau sâu lắng
Bên một vết giày mờ nhạt đơn côi.
Vết chân tròn từng bước miệt mài
Trong muôn sắc mùa hè bay phấp phới
Vết chân tròn nước triều lên lấp vội
Dìm sâu vào khoảng lặng giữa lòng ta.
28-7-2013
Đặng Quang Long
4- THƯƠNG MỘT NGƯỜI YÊU CỦA LÍNH.
(Viết về một người phụ nữ 42 năm mòn mỏi chờ người yêu là lính)
Thương sao chiếc lá cuối mùa
Trên cành côi cút gió đùa chực rơi
Thương con chim đậu lẻ loi
Trên cành khúc khuỷu gầy phơi giữa chiều.
Em ngồi rứt cánh hoa yêu
Yêu...không...yêu...đếm bao điều ngẩn ngơ
Má hồng lạt phấn thờ ơ
Trầm tư đôi mắt mơ hồ nhìn đâu?
Thương con thuyền néo chân cầu
Lẻ loi một mái sông sâu khó chèo
Mình em tháo nút dây neo
Qua sông vướng một đám bèo cùng trôi.
Em còn thương mãi một người
Người đi tít mãi phương trời nào xa
Mịt mù gió táp mưa sa
Cánh hoa em rứt...vẫn là đến không.
Sáu mươi, em vẫn chưa chồng
Vẫn thương,vẫn nhớ người không thể về,
Chỉ còn mong gặp cơn mê
Giọt thương ướt đẫm gối thề ngày nao!
Hết xuân,thương cánh hoa đào
Trên đời rụng xuống bay vào hư không
Hồn trinh vẫn chửa có chồng
Nương theo cơn gió phiêu bồng chênh chao.
Dù đất thấp, dù trời cao
Gom thương,góp nhớ gói vào lòng em.
Đặng Quang Long
5- SÔNG BUỒN
Về thăm Thành Cổ dâng hoa
Bến lòng Thạch Hãn thiết tha bồn chồn
Bất ngờ nghe giọng sông buồn
Gió cào ngọn sóng nắng luồn đáy sông
Dòng nào qua những khúc cong
Dòng nào hưu quạnh nỗi lòng đầy vơi.
Dòng nào thấu tỏ ánh trời,
Dòng nào chìm giữa tiếng cười buồn tênh
Con thuyền tâm thức lênh đênh
Giữa dòng xuống thác lên gềnh xót xa.
Sông buồn lắng những lời ca
Ru chiều đang tắt lướt qua linh hồn
Đáy sông giữa lớp bùn non
Hồn còn thất lạc tình còn tái tê.
Cũng là một khúc sông quê
Mà sao không thể đi về bạn ơi
Ngàn năm bên lở bên bồi
Bấy năm tiếng mẹ ru hời nỉ non.
Thả êm một ánh đèn son
Thả êm một cánh hoa còn đỏ tươi
Hương thơm một nén bồi hồi
Ghi lòng tạc dạ ơn người đã xa.
Đặng Quang Long
6- NỖI ĐAU KHÔNG NGỦ YÊN
Có nỗi đau ngủ vùi suốt hai mươi lăm năm
Vết thương vẫn còn ri rỉ máu
Tiếng thét Gạc Ma,trong tâm còn đau đáu
Như mạch sóng trào quằn quại chẳng nằm yên.
Tiếng thét Gạc Ma dẫu phải ngậm im
Càng sôi sục giữa lòng biển lớn
Máu đỏ trộn sóng biển Đông cuồn cuộn
Vẽ bức tranh ghi trang sử bi hùng.
Gạc Ma...Gạc Ma...vòng tròn Máu.
Nhớ...Nhớ còn không?
Sáu mươi tư con người kết vòng tròn giữ Nước.
Sáu mươi tư linh hồn chờn vờn trên sóng
...về bên hồn Tổ Quốc.
Ơ ...hời...dằng dặc hai mươi lăm năm.
Nỗi đau này nhắc nỗi đau hàng ngàn năm
Cùng lũ giặc ngông cuồng bành trướng ấy.
Lịch sử không bao giờ chìm
Vẫn luôn tìm đường trỗi dậy
Sau nấm mồ thời gian..
02-5-2014
Đặng Quang Long
7- NHỚ BẾN ĐÒ XƯA.
-Qua cầu nhớ bến đò xưa,
Nhớ người con gái tuổi vừa tròn trăng.
Dòng sâu nước chảy dùng dằng,
Cùng em những buổi mưa giăng nhỡ đò.
-Tuổi hồng con mắt đong đưa,
Lòng thầm đã nói lời chưa ngỏ lời.
Qua sông đi học một thời,
Trước sau vẫn đợi cả đôi sang đò.
-Vừa qua cái tuổi học trò
Anh đi bộ đội bất ngờ xa nhau.
Lệ nhòa đôi mắt bồ câu,
Làm anh chợt thấy nhói đau giữa dòng.
-Đầy trời mưa gió trập trùng,
Cánh chim bay miết tận cùng nẻo xa.
Bao năm đằng đẵng cũng qua,
Anh về trở lại bến xưa vội vàng.
-Vẫn còn những chuyến đò ngang,
Tim đau dạ thắt ngỡ ngàng mất em.
Bồn chồn mướt thảm cỏ mềm,
Nghiã trang liệt sỹ nơi em yên nằm,
-Qua rồi đã mấy chục năm,
Làng xưa đổi mới về thăm có cầu.
Qua cầu lòng vẫn còn đau,
Ơi!... con đò nhỏ. Ơi!... màu mắt em.
(Viết về người TB nặng ở trại an dưỡng TB)
-Biết em thưở tóc trái đào
Tắm hồ sen mé đường vào cuối thôn
Có ngày nghiêng cả hoàng hôn
Nghiêng luôn cả những dỗi hờn vu vơ.
-Đêm dong vào cõi mơ hồ
Trốn tìm hai đứa thường bò bên nhau
Chụm vào sương ướt mái đầu
Bạn trêu hai đứa lặn đâu khó tìm?
-Đến mùa tím rụng hoa sim
Anh vừa mười tám con tim dại khờ
Em tròn trăng mộng ngây thơ
Tòng quân hai đưa bất ngờ xa nhau.
-Tuổi đời chưa trải cơn đau
Vô tư em hát “Qua cầu gió bay”
Sân đình ngày hội đêm say
Bao mùa vẫn đợi mỗi ngày tin nhau.
-Đành thôi “Gió phải qua cầu”
Dòng sông cuộn chở nỗi đau giữa dòng.
Dòng sông đục, dòng đời trong
Chỉ còn cơn sóng giữa lòng đầy vơi.
-Anh về khi tóc bạc rồi
Lêch vai ,lệch nốt nụ cười... vui sao?
Mừng em đượm thắm vườn đào
Mái đầu cũng trắng lối vào nhớ nhung.
Đặng Quang Long
2- KHOẢNG LẶNG MÊNH MÔNG
(KN lần thứ ba thăm nghĩa trang LS Trường Sơn)
Khoảng lặng nào chạm được tới mênh mông
Khoảng lặng nào tới tận cùng nỗi nhớ
Khoảng lặng nào ru êm từng nhịp thở
Khi giữa lòng thấy nhói một niềm đau.
Trường Sơn mười ngàn anh đứng bên nhau
Đội ngũ hiên ngang một thời chinh chiến
Trong khoảng lặng giữa hàng bia ẩn hiện
Gương mặt nào trong ngũ sắc mây trôi
Giữa khói hương bay khoảng lặng bồi hồi
Ta đặt chân, tới một miền sẹo cháy
Rừng cây đu đưa bàn tay ai vẫy
Tới trời xanh khoảng lặng đến vô cùng.
Các anh nằm lòng đất mẹ bao dung,
Mỗi ngôi mộ một nỗi đau thổn thức
Mỗi ngôi mộ cứa tim đời đau nhức
Khoảng lặng nào đến lúc lại đầy vơi.
Khoảng lặng mênh mông như cái giếng trời
Ký ức rơi vào bao giờ chạm đáy
Chỉ yêu thương rũ cơn đau đứng dậy
Khoảng lặng thành ăm ắp một vườn hoa.
23-7-2013
Đặng Quang Long
3- KHOẢNG LẶNG VẾT CHÂN TRÒN
(Viết nhân ngày 27-7)
Trên bãi biển cát trắng ngời long lanh
Vết chân tròn chấm than vào khoảng lặng
Xoáy vào cuộc đời nỗi đau sâu lắng
Bên một vết giày mờ nhạt đơn côi.
Vết chân tròn từng bước miệt mài
Trong muôn sắc mùa hè bay phấp phới
Vết chân tròn nước triều lên lấp vội
Dìm sâu vào khoảng lặng giữa lòng ta.
28-7-2013
Đặng Quang Long
4- THƯƠNG MỘT NGƯỜI YÊU CỦA LÍNH.
(Viết về một người phụ nữ 42 năm mòn mỏi chờ người yêu là lính)
Thương sao chiếc lá cuối mùa
Trên cành côi cút gió đùa chực rơi
Thương con chim đậu lẻ loi
Trên cành khúc khuỷu gầy phơi giữa chiều.
Em ngồi rứt cánh hoa yêu
Yêu...không...yêu...đếm bao điều ngẩn ngơ
Má hồng lạt phấn thờ ơ
Trầm tư đôi mắt mơ hồ nhìn đâu?
Thương con thuyền néo chân cầu
Lẻ loi một mái sông sâu khó chèo
Mình em tháo nút dây neo
Qua sông vướng một đám bèo cùng trôi.
Em còn thương mãi một người
Người đi tít mãi phương trời nào xa
Mịt mù gió táp mưa sa
Cánh hoa em rứt...vẫn là đến không.
Sáu mươi, em vẫn chưa chồng
Vẫn thương,vẫn nhớ người không thể về,
Chỉ còn mong gặp cơn mê
Giọt thương ướt đẫm gối thề ngày nao!
Hết xuân,thương cánh hoa đào
Trên đời rụng xuống bay vào hư không
Hồn trinh vẫn chửa có chồng
Nương theo cơn gió phiêu bồng chênh chao.
Dù đất thấp, dù trời cao
Gom thương,góp nhớ gói vào lòng em.
Đặng Quang Long
5- SÔNG BUỒN
Về thăm Thành Cổ dâng hoa
Bến lòng Thạch Hãn thiết tha bồn chồn
Bất ngờ nghe giọng sông buồn
Gió cào ngọn sóng nắng luồn đáy sông
Dòng nào qua những khúc cong
Dòng nào hưu quạnh nỗi lòng đầy vơi.
Dòng nào thấu tỏ ánh trời,
Dòng nào chìm giữa tiếng cười buồn tênh
Con thuyền tâm thức lênh đênh
Giữa dòng xuống thác lên gềnh xót xa.
Sông buồn lắng những lời ca
Ru chiều đang tắt lướt qua linh hồn
Đáy sông giữa lớp bùn non
Hồn còn thất lạc tình còn tái tê.
Cũng là một khúc sông quê
Mà sao không thể đi về bạn ơi
Ngàn năm bên lở bên bồi
Bấy năm tiếng mẹ ru hời nỉ non.
Thả êm một ánh đèn son
Thả êm một cánh hoa còn đỏ tươi
Hương thơm một nén bồi hồi
Ghi lòng tạc dạ ơn người đã xa.
Đặng Quang Long
6- NỖI ĐAU KHÔNG NGỦ YÊN
Có nỗi đau ngủ vùi suốt hai mươi lăm năm
Vết thương vẫn còn ri rỉ máu
Tiếng thét Gạc Ma,trong tâm còn đau đáu
Như mạch sóng trào quằn quại chẳng nằm yên.
Tiếng thét Gạc Ma dẫu phải ngậm im
Càng sôi sục giữa lòng biển lớn
Máu đỏ trộn sóng biển Đông cuồn cuộn
Vẽ bức tranh ghi trang sử bi hùng.
Gạc Ma...Gạc Ma...vòng tròn Máu.
Nhớ...Nhớ còn không?
Sáu mươi tư con người kết vòng tròn giữ Nước.
Sáu mươi tư linh hồn chờn vờn trên sóng
...về bên hồn Tổ Quốc.
Ơ ...hời...dằng dặc hai mươi lăm năm.
Nỗi đau này nhắc nỗi đau hàng ngàn năm
Cùng lũ giặc ngông cuồng bành trướng ấy.
Lịch sử không bao giờ chìm
Vẫn luôn tìm đường trỗi dậy
Sau nấm mồ thời gian..
02-5-2014
Đặng Quang Long
7- NHỚ BẾN ĐÒ XƯA.
-Qua cầu nhớ bến đò xưa,
Nhớ người con gái tuổi vừa tròn trăng.
Dòng sâu nước chảy dùng dằng,
Cùng em những buổi mưa giăng nhỡ đò.
-Tuổi hồng con mắt đong đưa,
Lòng thầm đã nói lời chưa ngỏ lời.
Qua sông đi học một thời,
Trước sau vẫn đợi cả đôi sang đò.
-Vừa qua cái tuổi học trò
Anh đi bộ đội bất ngờ xa nhau.
Lệ nhòa đôi mắt bồ câu,
Làm anh chợt thấy nhói đau giữa dòng.
-Đầy trời mưa gió trập trùng,
Cánh chim bay miết tận cùng nẻo xa.
Bao năm đằng đẵng cũng qua,
Anh về trở lại bến xưa vội vàng.
-Vẫn còn những chuyến đò ngang,
Tim đau dạ thắt ngỡ ngàng mất em.
Bồn chồn mướt thảm cỏ mềm,
Nghiã trang liệt sỹ nơi em yên nằm,
-Qua rồi đã mấy chục năm,
Làng xưa đổi mới về thăm có cầu.
Qua cầu lòng vẫn còn đau,
Ơi!... con đò nhỏ. Ơi!... màu mắt em.
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại ngày
01.08.2014
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Ninh ngày 04/07/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Chùm
thơ lục bát yêu thương của Đặng Quang Long
Thứ
ba - 01/07/2014 13:56
1- GẶP
LẠI SÔNG TRĂNG Bất ngờ đêm ấy gặp em Sông trăng xưa vẫn êm đềm trong tôi Bờ lau
buông nhẹ tiếng cười Trong sương bãi mía cũng phơi sắc vàng. Nhưng mà ánh mắt
bẽ bàng ...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Đặng Quang Long
Tổ 1, Khu 8B, Quang Hanh, Cẩm Phả, Quảng Ninh.
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
1- GẶP LẠI SÔNG TRĂNG
Bất ngờ đêm ấy gặp em
Sông trăng xưa vẫn êm đềm trong tôi
Bờ lau buông nhẹ tiếng cười
Trong sương bãi mía cũng phơi sắc vàng.
Nhưng mà ánh mắt bẽ bàng
Má hồng như cũng vội vàng lạt phai.
Bến tình than vắn thở dài
Sáo non quăng vẻ trang đài sang sông.
Sông trăng con sóng bềnh bồng
Dạt dào vỗ động nỗi lòng chơi vơi.
Ngày xưa ngỡ cựa trong tôi,
Nên trăng bẽn lẽn nụ cười tròn đâu.
Em buông tóc rối trên đầu
Tay ôm tay bế cả bầu vô duyên.
Dòng trôi cuốn mất lời nguyền
Sông trăng đành thả dáng tiên lên trời.
Đặng Quang Long
2- GIAO MÙA
Có không chút nắng giao mùa
Cho em phơi tấm áo thưa dãi dầu
Có không sợi nắng cho nhau
Để em đan chiếc khăn màu mùa thu.
Sớm nay cơn gió ngủ vờ,
Trong chăn sương mỏng hững hờ lạnh vai.
Sớm nay giọt nắng hoài thai,
Vào bông hoa cuối nguôi ngoai nỗi lòng.
Em còn có nhớ hay không?
Từng ngày mấy chục năm ròng nắng mưa?
Sớm nay tiếc nắng cuối mùa,
Sợi thương, sợi nhớ như lùa vào nhau.
Sớm nay bóng nắng bắc cầu,
Cho ta chắp nối sắc màu thời gian.
Đặng Quang Long
3- HOA SẤU NGÀY XƯA
Xuân hồng sớm ấy vàng rơi
Từ chùm hoa nắng của thời ngây thơ
Để cho mãi đến bây giờ
Chèn vào nỗi nhớ ảo mờ chốn xưa.
Em về bữa ấy trời mưa
Vườn xuân hoa Sấu rụng chờ bước chân
Tiếng nghe như đã rất gần
Mà sao giữa dạ tần ngần hoa rơi.
Đưa tay vớt lấy nụ cười
Ướp vào má đẫm nửa đời khổ chưa?
Nay về xuân cũng đổ mưa
Hoa Sấu lại rụng như đùa... nhớ em.
Đặng Quang Long
4- NẮNG CHIỀU
Nắng vừa về ngủ chiều nay
Gieo trên bờ liễu tơ gầy ướp sương
Măt hồ phẳng lặng như gương,
Trong veo đôi mắt, nõn nường má em.
Nắng theo gánh lúa về thềm,
Ngậm vàng bông mẩy êm đềm tỏa hương,
Vai em quảy nắng trên đường,
Hình như nắng hát du dương bao điều.
Nắng chan lộng lẫy mây chiều,
Gieo vào đôi lứa những điều yêu thương
Chân em giỡn sóng lúa vàng,
Vẳng câu quan họ dịu dàng lời ru.
Chiều buông mỏng lớp sương mù,
Nắng đành ngủ lại giữa mờ mịt xanh.
Qua đêm trọn giấc mơ lành,
Sớm mai nắng lại mông mênh trở về.
Đặng Quang Long
5- VẦNG TRĂNG SAY
Cùng em trăng gội hôm nay
Mây buông tóc thả ướp đầy hương hoa
Thon thon mười ngón tay ngà
Ân cần chải mái đầu pha sương chiều.
Trăng nương cơn gió phiêu diêu
Nghiêng vào ánh mắt dập dìu mây bay
Vậy mà trăng cũng phải say
Vướng vào muôn ánh sao ngây giữa trời.
Nỗi lòng anh cũng bồi hồi,
Cùng em vớt ánh trăng ngời cất đi.
Cất vào sâu thẳm tình si,
Cất vào ánh mắt say mê giấc nồng.
Vầng cao trăng uốn trời cong
Cuộn đầy sóng mắt cho lòng anh say
Rồi mai trăng có hao gầy,
Khối tình trăng vẫn mỗi ngày mỗi trong.
Đặng Quang Long
6- HIỂU ĐƯỢC AN VUI.
Nương theo một cánh áo hoa
Để lòng thương mãi nết na nâu sồng
Phai rồi đâu nữa mà mong
Khi tình nương bóng đao cong mái chùa.
Biết rằng cõi thế hư vô
Trăm năm cũng chỉ giấc mơ gọi mời
Vắn dài quyết liệt trên đời
Sân, si, ái , ố... tham hoài không tha.
Người bạc mệnh, kẻ tài hoa
Người khốn khó, kẻ đại gia bạc thừa.
Để rồi mãn kiếp vẫn thua
Ba thước đất cũng nắng mưa dãi dầu.
Nào ai hiểu hết tình đau
Nếu không gặp được duyên cầu ước may.
Biết gieo sẽ gặt mùa đầy
Gieo nhân đức, được phúc dày lòng nhân.
Thế tục tốt, mãi nên gần
Cố công trả hết nợ nần kiếp xưa
Muốn trả được cũng cần cho
Tùy duyên chớ phải so đo ít nhiều.
Mình ơi cuộc sống đáng yêu
Tự tâm lời Phật sớm chiều hằng tu
An vui cùng bạn lễ chùa
Chuông ngân vang vọng ngàn xưa ấm lòng.
An nhiên dòng suối mát trong
Cho tâm tự tại sắc hồng luôn khơi.
Ta càng yêu lắm cuộc đời
Thêm năm, thêm tháng, tiếng cười thêm xuân.
Đặng Quang Long
7- RU GIẤC TRĂNG SAY
Nửa đêm... tỉnh giấc trăng say,
Giọt trăng gieo nặng giọt đầy giọt vơi.
Em ru trăng ngủ mất rồi,
Còn đâu chốn mộng, cho người chơi trăng.
Ngang trời rực ánh bâng khuâng
Từng đôi sao sáng đem giăng lưới trời.
Thuyền tình trai gái từng đôi,
Hồ trăng sóng nước, sóng trời ngả nghiêng,
Ngợp ngời trong ánh mắt em,
Bóng trăng ngây ngất, nỗi niềm liêu xiêu .
Rượu tình uống ít say nhiều
Chuốc cho trăng uống đủ liều... trăng say.
Hữu tình gặp gỡ nhau đây,
Bõ khi mong nhớ canh chầy mà em.
Đặng Quang Long
8- VAY TRẢ NỢ TÌNH
Tình ơi!
Sao lắm nợ nần.
Nợ bao nhiêu kiếp...
Kiếp gần?
Kiếp xa?
Như mùa nắng nợ mùa mưa?
Nên đem thả gió
ngày xưa về trời.
Dễ gì trả được nợ đời
Cho hoa mãi thắm,
Cho người yêu nhau.
Trả cho hết kiếp còn đau.
Khi tơ duyên rối
Vương màu bến mê.
Đã vay để nợ câu thề
làm sao trả dược?
trọn bề tri âm
Vay tình hứa trả trăm năm
Cho đau ruột kén
Cho tằm nhói tơ.
Cuộc đời lúc nhận,lúc cho
Khi vay,khi trả ...
bao giờ trả xong?
Ngẫm trong tình nghĩa vợ chồng
Cũng là vay trả long đong cõi người.
Bất ngờ đêm ấy gặp em
Sông trăng xưa vẫn êm đềm trong tôi
Bờ lau buông nhẹ tiếng cười
Trong sương bãi mía cũng phơi sắc vàng.
Nhưng mà ánh mắt bẽ bàng
Má hồng như cũng vội vàng lạt phai.
Bến tình than vắn thở dài
Sáo non quăng vẻ trang đài sang sông.
Sông trăng con sóng bềnh bồng
Dạt dào vỗ động nỗi lòng chơi vơi.
Ngày xưa ngỡ cựa trong tôi,
Nên trăng bẽn lẽn nụ cười tròn đâu.
Em buông tóc rối trên đầu
Tay ôm tay bế cả bầu vô duyên.
Dòng trôi cuốn mất lời nguyền
Sông trăng đành thả dáng tiên lên trời.
Đặng Quang Long
2- GIAO MÙA
Có không chút nắng giao mùa
Cho em phơi tấm áo thưa dãi dầu
Có không sợi nắng cho nhau
Để em đan chiếc khăn màu mùa thu.
Sớm nay cơn gió ngủ vờ,
Trong chăn sương mỏng hững hờ lạnh vai.
Sớm nay giọt nắng hoài thai,
Vào bông hoa cuối nguôi ngoai nỗi lòng.
Em còn có nhớ hay không?
Từng ngày mấy chục năm ròng nắng mưa?
Sớm nay tiếc nắng cuối mùa,
Sợi thương, sợi nhớ như lùa vào nhau.
Sớm nay bóng nắng bắc cầu,
Cho ta chắp nối sắc màu thời gian.
Đặng Quang Long
3- HOA SẤU NGÀY XƯA
Xuân hồng sớm ấy vàng rơi
Từ chùm hoa nắng của thời ngây thơ
Để cho mãi đến bây giờ
Chèn vào nỗi nhớ ảo mờ chốn xưa.
Em về bữa ấy trời mưa
Vườn xuân hoa Sấu rụng chờ bước chân
Tiếng nghe như đã rất gần
Mà sao giữa dạ tần ngần hoa rơi.
Đưa tay vớt lấy nụ cười
Ướp vào má đẫm nửa đời khổ chưa?
Nay về xuân cũng đổ mưa
Hoa Sấu lại rụng như đùa... nhớ em.
Đặng Quang Long
4- NẮNG CHIỀU
Nắng vừa về ngủ chiều nay
Gieo trên bờ liễu tơ gầy ướp sương
Măt hồ phẳng lặng như gương,
Trong veo đôi mắt, nõn nường má em.
Nắng theo gánh lúa về thềm,
Ngậm vàng bông mẩy êm đềm tỏa hương,
Vai em quảy nắng trên đường,
Hình như nắng hát du dương bao điều.
Nắng chan lộng lẫy mây chiều,
Gieo vào đôi lứa những điều yêu thương
Chân em giỡn sóng lúa vàng,
Vẳng câu quan họ dịu dàng lời ru.
Chiều buông mỏng lớp sương mù,
Nắng đành ngủ lại giữa mờ mịt xanh.
Qua đêm trọn giấc mơ lành,
Sớm mai nắng lại mông mênh trở về.
Đặng Quang Long
5- VẦNG TRĂNG SAY
Cùng em trăng gội hôm nay
Mây buông tóc thả ướp đầy hương hoa
Thon thon mười ngón tay ngà
Ân cần chải mái đầu pha sương chiều.
Trăng nương cơn gió phiêu diêu
Nghiêng vào ánh mắt dập dìu mây bay
Vậy mà trăng cũng phải say
Vướng vào muôn ánh sao ngây giữa trời.
Nỗi lòng anh cũng bồi hồi,
Cùng em vớt ánh trăng ngời cất đi.
Cất vào sâu thẳm tình si,
Cất vào ánh mắt say mê giấc nồng.
Vầng cao trăng uốn trời cong
Cuộn đầy sóng mắt cho lòng anh say
Rồi mai trăng có hao gầy,
Khối tình trăng vẫn mỗi ngày mỗi trong.
Đặng Quang Long
6- HIỂU ĐƯỢC AN VUI.
Nương theo một cánh áo hoa
Để lòng thương mãi nết na nâu sồng
Phai rồi đâu nữa mà mong
Khi tình nương bóng đao cong mái chùa.
Biết rằng cõi thế hư vô
Trăm năm cũng chỉ giấc mơ gọi mời
Vắn dài quyết liệt trên đời
Sân, si, ái , ố... tham hoài không tha.
Người bạc mệnh, kẻ tài hoa
Người khốn khó, kẻ đại gia bạc thừa.
Để rồi mãn kiếp vẫn thua
Ba thước đất cũng nắng mưa dãi dầu.
Nào ai hiểu hết tình đau
Nếu không gặp được duyên cầu ước may.
Biết gieo sẽ gặt mùa đầy
Gieo nhân đức, được phúc dày lòng nhân.
Thế tục tốt, mãi nên gần
Cố công trả hết nợ nần kiếp xưa
Muốn trả được cũng cần cho
Tùy duyên chớ phải so đo ít nhiều.
Mình ơi cuộc sống đáng yêu
Tự tâm lời Phật sớm chiều hằng tu
An vui cùng bạn lễ chùa
Chuông ngân vang vọng ngàn xưa ấm lòng.
An nhiên dòng suối mát trong
Cho tâm tự tại sắc hồng luôn khơi.
Ta càng yêu lắm cuộc đời
Thêm năm, thêm tháng, tiếng cười thêm xuân.
Đặng Quang Long
7- RU GIẤC TRĂNG SAY
Nửa đêm... tỉnh giấc trăng say,
Giọt trăng gieo nặng giọt đầy giọt vơi.
Em ru trăng ngủ mất rồi,
Còn đâu chốn mộng, cho người chơi trăng.
Ngang trời rực ánh bâng khuâng
Từng đôi sao sáng đem giăng lưới trời.
Thuyền tình trai gái từng đôi,
Hồ trăng sóng nước, sóng trời ngả nghiêng,
Ngợp ngời trong ánh mắt em,
Bóng trăng ngây ngất, nỗi niềm liêu xiêu .
Rượu tình uống ít say nhiều
Chuốc cho trăng uống đủ liều... trăng say.
Hữu tình gặp gỡ nhau đây,
Bõ khi mong nhớ canh chầy mà em.
Đặng Quang Long
8- VAY TRẢ NỢ TÌNH
Tình ơi!
Sao lắm nợ nần.
Nợ bao nhiêu kiếp...
Kiếp gần?
Kiếp xa?
Như mùa nắng nợ mùa mưa?
Nên đem thả gió
ngày xưa về trời.
Dễ gì trả được nợ đời
Cho hoa mãi thắm,
Cho người yêu nhau.
Trả cho hết kiếp còn đau.
Khi tơ duyên rối
Vương màu bến mê.
Đã vay để nợ câu thề
làm sao trả dược?
trọn bề tri âm
Vay tình hứa trả trăm năm
Cho đau ruột kén
Cho tằm nhói tơ.
Cuộc đời lúc nhận,lúc cho
Khi vay,khi trả ...
bao giờ trả xong?
Ngẫm trong tình nghĩa vợ chồng
Cũng là vay trả long đong cõi người.
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại ngày
01.08.2014
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Ninh ngày 01/07/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Câu thơ
tôi yêu – Thơ Đặng Quang Long
Thứ
sáu - 13/06/2014 21:03
Tôi yêu
câu thơ Từ thuở học trò theo miết cánh cò Bay qua đòng lúa Lùa vào nỗi nhớ khi
bà nựng ru Tôi yêu câu thơ Nhuộm thắm cánh chuồn đỏ ớt trong mơ Bay qua vườn
nắng... ...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Đặng Quang Long
Tổ 1, Khu 8B, Quang Hanh, Cẩm Phả, Quảng Ninh.
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
Tôi yêu câu thơ
Từ thuở học trò theo miết cánh cò
Bay qua đòng lúa
Lùa vào nỗi nhớ khi bà nựng ru
Tôi yêu câu thơ
Nhuộm thắm cánh chuồn đỏ ớt trong mơ
Bay qua vườn nắng...
Làm cong cơn mưa lúc bà gánh nặng
Tôm tép theo bà
Đỡ bà còng lưng.
Trong những cơn dông gió gào bão giật
Thơ đi chân đất đắp bờ đê cao.
Câu thơ yêu tôi
Khi vào mặt trận năm nào
Giữa chặng hành quân rừng sâu núi thẳm
Trước giờ G khoảng lặng
Thơ thì thầm hát ở bên tai
Thơ biến thành ngôi sao mảnh mai
Đậu trên đầu súng
Khi đạn nổ thơ bỗng cười ngẫu hứng
Rồi xung phong theo người lính công đồn.
Ở tiền duyên ngày tắt hoàng hôn
Thơ gọi tình yêu ,khi tâm hồn giận dữ.
Trươc lũ mặt người dạ thú
Khi tôi bị thương...
Thơ yêu tôi ngay trên bàn mổ
Thơ cũng đau ...run cầm cập làm méo môi em.
Cô y tá chưa quen.
Khi lá rừng xanh xao làn da khô héo.
Câu thơ yêu tôi
Làm ấm những mùa đông lạnh lẽo
Mát những đêm hè đầy trăng sao
Giọng thơ ai ngâm
Lại thao thức ngọt ngào
Xưa đã thế,,,mà nay càng yêu thế.
Câu thơ yêu tôi
Từ những trân sốt rừng ...đến cuộc đời nhân thế
Của làng quê yêu dấu đến hôm nay.
Có thể từ câu hát... “qua cầu gió bay”
Mà tron vẹn yêu một vùng đất cũ
Tôi yêu câu thơ
Đưa tôi về bến nhớ...
Của dòng sông tâm tưởng đến bây giờ
Khi sương chiều trùm mái tóc ngẩn ngơ.
Ánh bạc từng ngày dát mỏng những vần thơ.
Từ thuở học trò theo miết cánh cò
Bay qua đòng lúa
Lùa vào nỗi nhớ khi bà nựng ru
Tôi yêu câu thơ
Nhuộm thắm cánh chuồn đỏ ớt trong mơ
Bay qua vườn nắng...
Làm cong cơn mưa lúc bà gánh nặng
Tôm tép theo bà
Đỡ bà còng lưng.
Trong những cơn dông gió gào bão giật
Thơ đi chân đất đắp bờ đê cao.
Câu thơ yêu tôi
Khi vào mặt trận năm nào
Giữa chặng hành quân rừng sâu núi thẳm
Trước giờ G khoảng lặng
Thơ thì thầm hát ở bên tai
Thơ biến thành ngôi sao mảnh mai
Đậu trên đầu súng
Khi đạn nổ thơ bỗng cười ngẫu hứng
Rồi xung phong theo người lính công đồn.
Ở tiền duyên ngày tắt hoàng hôn
Thơ gọi tình yêu ,khi tâm hồn giận dữ.
Trươc lũ mặt người dạ thú
Khi tôi bị thương...
Thơ yêu tôi ngay trên bàn mổ
Thơ cũng đau ...run cầm cập làm méo môi em.
Cô y tá chưa quen.
Khi lá rừng xanh xao làn da khô héo.
Câu thơ yêu tôi
Làm ấm những mùa đông lạnh lẽo
Mát những đêm hè đầy trăng sao
Giọng thơ ai ngâm
Lại thao thức ngọt ngào
Xưa đã thế,,,mà nay càng yêu thế.
Câu thơ yêu tôi
Từ những trân sốt rừng ...đến cuộc đời nhân thế
Của làng quê yêu dấu đến hôm nay.
Có thể từ câu hát... “qua cầu gió bay”
Mà tron vẹn yêu một vùng đất cũ
Tôi yêu câu thơ
Đưa tôi về bến nhớ...
Của dòng sông tâm tưởng đến bây giờ
Khi sương chiều trùm mái tóc ngẩn ngơ.
Ánh bạc từng ngày dát mỏng những vần thơ.
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại ngày
01.08.2014
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Ninh ngày 13/06/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bạc đầu
sóng biển – Thơ lục bát Đặng Quang Long
Thứ
năm - 29/05/2014 23:06
Buồn
lòng ra biển chiều nay Thấy muôn trùng sóng cuồng quay bạc đầu Tình xưa sao nỡ
vò nhàu Dã tâm nham hiểm từ lâu đã chờ Tiếc mình chân chậm mắt mờ Khi hay bạn
cũ tình xưa bạc lòng ...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Đặng Quang Long
Tổ 1, Khu 8B, Quang Hanh, Cẩm Phả, Quảng Ninh.
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
Buồn lòng ra biển chiều nay
Thấy muôn trùng sóng cuồng quay bạc đầu
Tình xưa sao nỡ vò nhàu
Dã tâm nham hiểm từ lâu đã chờ
Tiếc mình chân chậm mắt mờ
Khi hay bạn cũ tình xưa bạc lòng
Mưu đồ chiếm tron Biển Đông
Tâm sâu dạ hiểm nói không giữ lời.
Mong sao con cháu mọi đời
Thu hồi lại được biển trời của ta.
Ghi tâm khắc cốt thù nhà
Đau từng hạt cát Ông Cha giữ gìn.
Gạc Ma đau nhói buồng tim
Hoàng Sa sóng nổi đất chìm cùng đau
Trông vời bóng dáng Hải Âu
Tình yêu vẹn giữ sắc màu quê hương.
Giặc thù cậy lớn bất lương
Ngàn xưa chúng đã gẫy xương bao lần
Toàn dân là một đoàn quân
Khó gì chém nước khi cần chẻ tre.
Giặc này đầu đã u mê
...
27-5-2014
Thấy muôn trùng sóng cuồng quay bạc đầu
Tình xưa sao nỡ vò nhàu
Dã tâm nham hiểm từ lâu đã chờ
Tiếc mình chân chậm mắt mờ
Khi hay bạn cũ tình xưa bạc lòng
Mưu đồ chiếm tron Biển Đông
Tâm sâu dạ hiểm nói không giữ lời.
Mong sao con cháu mọi đời
Thu hồi lại được biển trời của ta.
Ghi tâm khắc cốt thù nhà
Đau từng hạt cát Ông Cha giữ gìn.
Gạc Ma đau nhói buồng tim
Hoàng Sa sóng nổi đất chìm cùng đau
Trông vời bóng dáng Hải Âu
Tình yêu vẹn giữ sắc màu quê hương.
Giặc thù cậy lớn bất lương
Ngàn xưa chúng đã gẫy xương bao lần
Toàn dân là một đoàn quân
Khó gì chém nước khi cần chẻ tre.
Giặc này đầu đã u mê
...
27-5-2014
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại ngày
01.08.2014
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Ninh ngày 29/05/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Thế
trận Biển Đông – Thơ Đặng Quang Long
Thứ
bảy - 24/05/2014 11:46
Bụng
biển réo sôi từ lòng đất Me Rễ cội nguồn lan tỏa khắp biển Đông Trướng Sa,
Hoàng Sa ngàn con sóng trập trùng Chở yêu thương và căm hờn chất chứa Bọn bành
trướng đem dã tâm cú vọ Giăng rọ lưỡi bò... muốn nuốt trọn ngàn khơi Sóng nước
biển Đông đang căm giận ngút trời ...
Thông tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác giả Đặng Quang Long
Tổ 1, Khu 8B, Quang Hanh, Cẩm Phả, Quảng Ninh.
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
ĐT: 0984836314
Email: thuong.dangvo@yahoo.com
_____
Bụng biển réo sôi từ lòng đất Me
Rễ cội nguồn lan tỏa khắp biển Đông
Trướng Sa, Hoàng Sa ngàn con sóng trập trùng
Chở yêu thương và căm hờn chất chứa
Bọn bành trướng đem dã tâm cú vọ
Giăng rọ lưỡi bò... muốn nuốt trọn ngàn khơi
Sóng nước biển Đông đang căm giận ngút trời
Lan tỏa khắp Đông Tây Nam Bắc.
Bọn chúng muốn làm giặc
Ta phải đem trí tuệ và khí phách đối đầu
Ta đã hiểu từ lâu...
Chiến tranh vẫn từng đau xót lắm.
Biển nhiều muối mặn
Cho muôn đời hai chữ kiên trinh
Gừng vẫn cay... nên ta vẫn hết mình
Chung thủy với anh em, bầu bạn.
Chúng đổi chữ ân thành chữ oán
Cây to giàu ép nhỏ yếu chẳng văn minh
Đổi trắng thay đen mất hết nghĩa tình
Miệng ráo hoảnh nói bừa quấy quá.
Biển Đông trong lòng ta
Cha Ông đã ngàn đời chiếm giữ
Khi còn hoang vu... sóng biển gọi bình minh
Khi hạt cát trắng tinh
Còn long lanh sạch sẽ
Hoàng hôn soi bụng bể
Cá vô tư bơi lội tung tăng
Hải âu tung bay... dang rộng cánh bằng
Khắp biển trởi Nam, Trung, Bắc.
Bãi biển,nương dâu... trải bao thời cuộc
Giặc nào đến rồi... đều phải chạy cho xa
Để từng hồi sóng vỗ quanh ta.
22-5-2015
Rễ cội nguồn lan tỏa khắp biển Đông
Trướng Sa, Hoàng Sa ngàn con sóng trập trùng
Chở yêu thương và căm hờn chất chứa
Bọn bành trướng đem dã tâm cú vọ
Giăng rọ lưỡi bò... muốn nuốt trọn ngàn khơi
Sóng nước biển Đông đang căm giận ngút trời
Lan tỏa khắp Đông Tây Nam Bắc.
Bọn chúng muốn làm giặc
Ta phải đem trí tuệ và khí phách đối đầu
Ta đã hiểu từ lâu...
Chiến tranh vẫn từng đau xót lắm.
Biển nhiều muối mặn
Cho muôn đời hai chữ kiên trinh
Gừng vẫn cay... nên ta vẫn hết mình
Chung thủy với anh em, bầu bạn.
Chúng đổi chữ ân thành chữ oán
Cây to giàu ép nhỏ yếu chẳng văn minh
Đổi trắng thay đen mất hết nghĩa tình
Miệng ráo hoảnh nói bừa quấy quá.
Biển Đông trong lòng ta
Cha Ông đã ngàn đời chiếm giữ
Khi còn hoang vu... sóng biển gọi bình minh
Khi hạt cát trắng tinh
Còn long lanh sạch sẽ
Hoàng hôn soi bụng bể
Cá vô tư bơi lội tung tăng
Hải âu tung bay... dang rộng cánh bằng
Khắp biển trởi Nam, Trung, Bắc.
Bãi biển,nương dâu... trải bao thời cuộc
Giặc nào đến rồi... đều phải chạy cho xa
Để từng hồi sóng vỗ quanh ta.
22-5-2015
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại ngày
01.08.2014
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Ninh ngày 24/05/2014
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét